Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 296: Ngươi đang bí mật lĩnh ngộ nước tiểu ý ư… (1)

Ban đầu đây chỉ là chuyện của đồn cảnh sát, nhưng thoáng chốc sẽ chuyển đến Trấn Linh Cục ngay.
Hơn nữa, hắn ta cũng có thể triệu hồi Khế Ước Linh để tự vệ.
- Hôm nay, ngươi cũng phải nếm thử mùi vị của túi phân rồi!
Hạ Viêm vội vàng chạy tới, thấy Trần Thư đã bị bắt, trong mắt lập tức hiện lên khát vọng trả thù.
- Ngươi nói xem cần gì phải như vậy chứ?
Trần Thư lắc đầu, xung quanh không có nhiều người đi đường, cho nên cũng không có ai tới giúp hắn.
Chẳng lẽ tội phạm Nam Giang ta sắp bị lật đổ rồi sao?
Đầu óc hắn quay cuồng, suy nghĩ tìm kiếm lối thoát.
Bỗng dưng hắn nhìn về phía sau Ngô Lực với một ánh mắt đầy kinh ngạc.
Một nữ hài mặc áo khoác đi trên phố, làn gió chiều đang vuốt ve mái tóc ngắn của nàng, trông thật hiên ngang.
Bên cạnh nàng là một nam hài cao lớn, tay trái cầm một cái chảo, tay phải thì cầm một cái xẻng cơm.
Cả hai bật cười không ngừng, không ngờ rằng vừa đến đã nhìn thấy Trần Thư bị người khác bắt giữ.
Vẻ mặt Trần Thư chua xót, nhưng trong lòng cảm thấy thoải mái hơn.
Mặc dù xa nhau nửa năm, nhưng cả ba vẫn không hề thay đổi gì.
- Hửm?
Vẻ mặt hai người trì trệ, vậy mà đồng loạt rùng mình một cái. Giống như là cảm nhận được sát ý lạnh như băng, trong nội tâm hai người thoáng cái trở nên bất an.
Cơ hồ bọn họ theo bản năng nhìn lại.
Nhưng mà, trước mặt lại có một cái bàn chân đang phi đến!
Từng người Phương Tư cùng Trương Đại Lực đã tập trung vào mục tiêu, trực tiếp đi thẳng vào công việc!
Nhân sinh dũng mãnh, cần giải thích sao?!
- Điếc không sợ súng!
Vẻ mặt Ngô Lực thong dong không có bối rối.
Với tư cách Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp, cường độ thân thể của hắn ta cũng không phải người bình thường có thể so sánh được.
Mắt thấy là một nữ hài đá mình, lại càng cảm thấy yên tâm hơn. Hai tay của hắn ta giao nhau, chuẩn bị cứng chọi cứng với một cước này.
Nhưng mà, lực lượng đánh úp lại vượt qua dự đoán của hắn ta!
Ầm!
Hai người vậy mà lại đồng loạt bay ra ngoài, căn bản không cách nào chống lại lực lượng ẩn chứa trong đó.
Nhìn thấy cả hai mất thăng bằng, cơ thể của họ ngược lại đổ về phía hắn, khóe miệng Trần Thư cười cười, hắn cũng chờ đã lâu. Trong tay hắn chẳng biết lúc nào đã có nhiều ra hai cái túi phân u-rê. Một tay hắn cầm một cái túi, trực tiếp bất ngờ bao lấy hai người.
Ba người phối hợp quả thực có thể nói là không chê vào đâu được!
Phương Tư quát tháo giận dữ một tiếng, bước chân đạp mạnh đi tới bên cạnh Ngô Lực, hai tay nàng ta nắm lấy cái túi phân u-rê, nương tựa theo lực lượng đáng sợ gắt gao bao bọc hắn ta lại.
Ngay sau đó chính là một chầu đòn hiểm cực kỳ tàn ác!
Trương Đại Lực và Trần Thư thì đã tập trung mục tiêu vào Hạ Viêm, hoàn toàn không lo lắng Phương Tư sẽ thất thủ.
Mặc dù hai người đều là Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp, nhưng mọi người đều biết, người với người không thể quơ đũa cả nắm…
Ngô Lực dốc sức liều mạng giãy giụa, nhưng lại như là heo dê đợi làm thịt, căn bản không cách nào thoát thân.
Lúc này, Ngô Lực biết rõ là đã gặp phải kẻ tàn nhẫn, chỉ có thể cứng rắn nói ra lời đe dọa hung ác:
- Ta là người Ngô gia của Thành phố Đại Hưng…
Ầm!
- Ngô gia đúng không?
Khóe miệng Phương Tư có dáng tươi cười hung tàn, một bàn tay thô trực tiếp vỗ về phía đầu của đối phương. Ngô Lực thoáng chút đã cảm giác đầu váng mắt hoa, đầu kêu ông ông đấy.
- Đã qua rồi, mọi thứ hãy giữ lại một con đường…
Ầm!
- Giữ lại một đường đúng không?
Phương Tư lại đập tới một quyền, không hề nương tay.
- Tất cả mọi người đều là nhân vật có uy tín danh dự…
Ầm!
- Tai to mặt lớn đúng không?
Vẻ mặt Phương Tư phấn khởi, phảng phất gen bạo lực trong cơ thể đều bị thức tỉnh lại vậy.
Một bên, Trần Thư cùng Trương Đại Lực đã xử đẹp Hạ Viêm rồi, dựa vào thân thể tự nhiên của đối phương không thể nào thừa nhận được bạo lực từ hai vị đại hán này.
- Không hổ là Phương Tư tỷ!
Hai người trợn mắt há hốc mồm, nhìn xem Phương Tư thực thi bạo lực, lập tức cảm giác lạnh tóc gáy.
- Đại tỷ, sai rồi, ta sai rồi…
Ầm!
- Biết sai rồi đúng không?
Phương Tư lại thêm một cước, đạp hắn ta té xuống đất, ngay sau đó lại là một chầu đòn hiểm.
Ngô Lực đã triệt để sợ hãi, cuộn tròn thân thể, không dám nói bất kì lời nói gì nữa.
Sống nhiều năm như vậy, hắn ta chưa thấy qua người bạo lực như vậy bao giờ…
Phương Tư quyền đấm cước đá một hồi, tựa hồ là có chút nhàm chán rồi, trực tiếp cho một cước đạp hắn ta bay xa hơn 10m.
- Xéo đi!
Một lát sau, Ngô Lực thử thăm dò giật giật mình, xác định không còn nghênh đón thêm bất cứ hành hung nào, lúc này mới dám chậm rãi gỡ xuống cái túi phân u-rê…
Với tư cách Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp, trên mặt hắn ta đã xanh tím một mảng, hai mắt đều híp thành một đường.
Trong mắt của hắn ta có hận ý, mịt mờ liếc nhìn Phương Tư.
Ầm!
- Còn dám nhìn?
Phương Tư lại cho hắn ta thêm một quyền, lại đánh thân thể hắn ta bay xa thêm mấy mét…
- Trần Bì, một quyền này ngươi chịu nổi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận