Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 153: Chú dê vui vẻ, dê đẹp đẽ, dê lười biếng…

Phụ trách: Vô Tà Team
Vẻ mặt Từ Tinh Tinh kiêu ngạo nói:
- Rạng sáng ba giờ tối hôm qua ta còn dùng Triệu Vân đại sát đó.
Thân hình Trần Thư và Tạ Tố Nam chấn động, nháy mắt đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía Từ Tinh Tinh.
- Tin tức buổi sáng, rạng sáng ba giờ, lão nhân sáu mươi tuổi cầm ngũ sát, chắc không phải là ngươi chứ?
Từ Tinh Tinh lắc đầu:
- y…phải không…ta không ngờ!
- Đừng nói nữa, nắm chắc thời gian một chút, các ngươi thêm ta.
- ID của ngươi là gì?
- Ta sữa Thường Sơn Triệu Tử Long!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, không ngừng đánh giá Từ Tinh Tinh, ID đợt này phối hợp có thể nói là rất tốt.
Đúng lúc ba người chuẩn bị liên thủ mở một ván trò chơi, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa nóng nảy.
- Mở cửa!
Trần Thư nhíu mày, vẻ mặt không vui, hắn ghét nhất bị người khác phá cửa.
Hắn đứng dậy mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa đang đứng hai người.
Một tên nam sinh vóc dáng cao gầy hai tay ôm ngực, vẻ mặt khinh thường nói:
- Ngươi chính là Trần Thư?
Khóe miệng Trần Thư cong lên, xem ra hai người tới không phải người tốt gì.
- Vương Vân, đừng dọa người ta.
Một bên khác thân thể Hồng Minh cường tráng, cởi trần, cười nhạo nói:
- Người ta chính là hạng nhất môn văn hóa đó!
Trần Thư bình thản hỏi:
- Cuối cùng là có chuyện gì?
- Đường thiếu để ta mang cho ngươi một câu nói, cách xa Hứa Tiểu Vũ một chút, hiểu không?
Lông mày Trần Thư nhíu lại:
- Đường thiếu? Ai cơ?
Xem ra lại là một trận tranh đấu tình yêu cừu hận, đáng tiếc hắn và Hứa Tiểu Vũ có quan hệ cái rắm gì đâu.
Bởi vì buổi sáng nàng thu bài tập của ta?
- Đường Liệt!
- A ~
Vẻ mặt Trần Thư bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó nói:
- Ai vậy?
Vương Vân nhướng mày, quát lớn một tiếng:
- Khối hai!
Trần Thư ôn hòa cười:
- Liên quan gì tới ta!
Ngay sau đó chuẩn bị đóng cửa lại, ai biết Vương Vân đột nhiên thò tay, cưỡng chế không cho đóng cửa lại.
Hai người liếc nhau, trực tiếp cất bước đi vào phòng ngủ của Trần Thư.
- Tiểu tử ngươi xem ra là có chút không rõ tình huống?
Trong mắt Vương Vân có một vệt ngoan sắc, mặc dù là thiên tài lớp đặc huấn, nhưng từ trước tới giờ ngự thú sinh đều quen thuộc tranh cường hiếu thắng.
- Hai người các ngươi, lăn ra ngoài, chúng ta xử lý chút chuyện!
Hồng Minh nhìn về phía Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam nằm trên giường.
Tuy hành động buổi sáng của ba người quái dị, nhưng cũng không dọa đến bọn họ.
Hai ngươi vẫn lười nhác nằm trên giường như cũ, ánh mắt nhìn về phía Trần Thư.
Trần Thư cười nói:
- Các ngươi đi ra ngoài một chút đi, người ta tìm ta thương lượng chút chuyện.
Lúc này hai người Từ Tinh Tinh mới đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ.
Trần Thư xoay người, đi tới bên giường Tạ Tố Nam sờ soạng gì đó.
- Tiểu tử! Ngươi thật ngông cuồng!
Hồng Minh vươn tay phải, muốn phủ lên bả vai Trần Thư.
Chỉ thấy lúc này, Trần Thư đột nhiên xoay người, trong tay cầm một cái đao giết heo, trực tiếp bổ xuống.
- Mẹ nó!
Thân thể Hồng Minh giật mình, gần như là theo bản năng rút tay về.
Trong mắt của hắn ta có sợ hãi, ngươi mẹ nó thật sự có cam đảm chém!
- Hai vị, đến cùng là có chuyện gì?
Trần Thư vươn tay trái ra, dựa vào lực lượng của bản thân cưỡng chế kéo Hồng Minh lại, kẹp ở dưới nách.
Đao mổ heo không ngừng vỗ vỗ mặt Hồng Minh, ôn hòa dò hỏi:
- Rốt cuộc muốn thương lượng với ta cái gì?
Hồng Minh có thể ngửi được mùi máu tươi trên đao, cả ngươi gần như muốn nôn.
Vương Vân cắn răng, trong mắt có một vệt ngoan sắc, hô:
- Ta không tin ngươi thật sự dám chém!
Khóe miệng Trần Thư cong lên, đao mổ heo trong tay nháy mắt chém về nửa thân dưới của Hồng Minh.
Trong nháy mắt, trái tim Hồng Minh đều nhấc lên, lông tơ toàn thân dựng đứng, cái mông co rụt lại về sau, hiểm lại càng hiểm tránh được một đao.
- Vương Vân! Ngươi mẹ nói bị ngu phải không! Ngươi đương nhiên không tin, bởi vì người bị chém chính là ta!
Hồng Minh đối với Trần Thư chỉ có sợ hãi, phát tiết lửa giận trong lòng cho Vương Vân.
- Ca, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.
Hồng Minh nịnh nọt cười nói, lúc này tâm cũng không buông lỏng.
Tên trước mắt này thật sự hung ác!
Trần Thư buông Hồng Minh ra, một cước đạp bay hắn.
- Hiện tại, hai người dám đánh trả một chút, thanh đao mổ heo này của ta sẽ không nhận người!
Tay trái Trần Thư nắm lấy đao mổ heo, tay phải đột nhiên vung ra.
Bụp bụp!
Hai người mỗi người ăn một cái bạt tai mạnh, chỉ cảm thấy đầu có chút ong ong.
- Chọc ai không chọc, chọc ta? Hai ngươi có nghe qua tên tuổi tội phạm Nam Giang không?
Bụp!
Trần Thư trở tay lại tát một cái bạt tai.
- Ca, sai rồi, thật sự sai rồi…
Hiện tại Hồng Minh đã có bóng ma, hắn ta chỉ là học sinh, lúc nào gặp qua người ác như vậy?
Trần Thư vuốt đao mổ heo trên tay, nói:
- Hiện tại, hai ngươi đối mặt vách tường, bắt đầu hát chú dê vui vẻ một trăm lần cho ta!
Vẻ mặt Vương Vân vô cùng đau khổ:
- Ca, ta thật sự không biết hát.
- Sẽ không?
Đao mổ heo trong tay Trần Thư vạch ra một chút, vừa vặn cắt qua quần áo của Vương Vân.
Cảm nhận được ý lạnh ở lưng, mồ hôi lạnh của Vương Vân chảy rào rào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận