Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 60: Đi thi mà không thấy người đâu

Phụ trách: Vô Tà Team
Trong thế giới ngày trước của Trần Thư, lớp mười hai là một giai đoạn cực kỳ trọng yếu, sẽ để thành tích học sinh đạt được một lần tính tổng hợp tăng lên.
Mà ở thế giới này cũng như thế.
Vì thi vào trường đại học, mỗi gia đình đều sẽ tận hết sức lực, dốc hết tất cả.
Thậm chí có gia đình sẽ mắc nợ rầu rĩ, chỉ hy vọng đứa nhỏ có thể thi đậu đại học ngự thú lý tưởng.
- Tất cả phải xem vận khí, ta sẽ làm hết sức.
Trần Thư đáp lại.
Hắn không quá coi trọng lớp đặc huấn lớp mười hai, có thể thi đậu thì tốt, không thi đậu cũng không sao cả, dù sao hắn có hệ thống.
- Ba mẹ, sao các ngươi không quan tâm thành tích của ta?
Vẻ mặt Trương Đại Lực ở một bên bất mãn.
Ta mới là con các ngươi được không? Ta thi cuối kỳ xong rồi, các người một chút mong chờ cũng không có?
- Thành tích của ngươi từ trước đến nay đều ổn định, có gì tốt đâu mà hỏi.
Ba Trương Đại Lực – Trương Phong lên tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi có hy vọng lần này có thể trùng kích thứ hai đếm ngược?
- Cái này sao, thật ra không có.
Trương Đại Lực nói thẳng:
- Ta chỉ đơn giản là muốn để các ngươi hỏi một chút.
Trương Phong lắc đầu cười nói:
- Thôi dẹp đi, phương diện này ngươi chưa từng để cho ta thất vọng.
Trương Đại Lực đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng nói:
- Đúng rồi, ba mẹ, ta sắp mười tám tuổi, muốn ở một mình, nếm thử chút cảm giác độc lập.
- Ừm? Ngươi vậy mà lại có giác ngộ này?
Hai mắt Trương Phong trừng lớn, không ngừng đánh giá con mình, lại có mấy phần không thể tin được.
- Đó là đương nhiên, tốt xấu gì ta cũng là con của ngươi!
Vẻ mặt Trương Đại Lực kiêu ngạo vỗ vỗ lồng ngực của mình, nói:
- Ba mẹ, hành lý của các ngươi ta đã thu dọn xong rồi, lúc nào các ngươi cũng có thể mang đi.
- ...
Trong nháy mắt, trên bàn cơm lâm vào im lặng.
Không ngờ ở một mình là ý tứ như thế này? Khóe miệng Trần Thư nhịn cười, thật sự là hiếu thảo.
- Tiểu tử thúi ngứa da đúng không?
Trương Phong mở miệng nói, chỉ thấy một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện, “ầm” đánh Trương Đại Lực một cái.
Trương Đại Lực ôm đầu, vẻ mặt ủy khuất, nói:
- Ba, nào có ai dùng khế ước linh đánh con đâu?
Lúc này Trần Thư mới thấy, vậy mà là một viên hầu nhỏ cao khoảng chừng ba mét.
- Để cho ngươi nhớ lâu.
Trương Phong thu hồi khế ước linh, dì Tiết ở một bên cười không nói.
Đôi mắt Trần Thư khẽ nhúc nhích, đối với con viên hầu màu đen kia có chút ấn tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận