Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1680: Lăng Thần mất tích (2)

- Được rồi! Chúng ta đi vào trong cảnh nội củacủa Liên Minh Tự Do thôi.
Nói xong, đoàn người đi thẳng về phía trước.
Hiện giờ đại chiến đã mở ra, biên giới của Liên Minh Tự Do đã sớm bị phá vỡ, đương nhiên cũng không cần xin phép gì hết.
- Bộ Trưởng, thiết bị thông tin của Lăng Trần thì sao? Không thể định vị được sao?
Trần Thư nhích lại gần, mở miệng dò hỏi.
Trần Thanh Hải lắc lắc đầu:
- Không còn nữa, không tìm thấy chút manh mối nào cả…
- Không cần quá lo lắng đâu.
Trần Thư cười nói:
- Ta cảm thấy hắn sẽ không dễ dàng chết đi như thế.
Đây không phải là đang an ủi, mà là trong lòng hắn nhận định như vậy.
Dựa vào năng lực chiến đấu của Lăng Trần, có thể không sánh bằng Vương cấp, nhưng chắc chắn là đỉnh cấp Hoàng kim cấp, ngoài ra sáu HHoàng kim đều không xảy ra chuyện gì, hắn tata sao có thể chết được?
Trần Thư nói:
- Có khi nào, hắn chủ động rời khỏi đội hay không?
- Không thể nào!
Phương Vệ ở bên cạnh lên tiếng:
- Thứ nhất, hắn không có lí do rời đội, thứ hai, nếu như hắn mang theo khế ước linh rời đi, chúng ta đều có thể nhận ra được, dù gì hung thú chắc chắn sẽ truy sát, động tĩnh không nhỏ.
- Nhưng lúc đó chúng ta đều không phát hiện ra điều gì, khí tức của khế ước linh cũng đột nhiên biến mất.
- Vậy sao?
Trần Thư nhíu mày, cũng không hiểu rõ lắm.
- Được rồi, đừng nhắc đến hắn ta nữa, làm nhiệm vụ quan trọng hơn!
Trần Thanh Hải ngắt ngang suy nghĩ của hai người, không dễ gì mới điều chỉnh lại được cảm xúc, làm hắn ta lại có chút phân tâm rồi.
Hừ!!
Lúc này, năm con lãnh chúa hoàng kim chặn ở phía trước, cảnh giác gầm gừ nhìn về phía bọn họ.
- Hoàng kim cấp sao? Tự tìm cái chết!
Thần sắc Phương Vệ lạnh lùng, đang định dùng Thiên Băng Phượng Vương để giết chúng.
Nhưng lại bị Trần Thư ngăn cản.
- Phương thúc, không nhất thiết phải động tay, mục đích của chúng ta không phải bọn chúng!
Trần Thư lắc lắc đầu, để Thỏ không gian mở ra không gian ấn kí, dẫn theo một nhóm người biến mất ngay tại chỗ.
Lần nữa xuất hiện, nhóm người đã đến nơi cách đó hơn hai nghìn mét, né tránh năm con Hoàng kim lãnh chúa kia.
Phương Vệ cau mày, nói:
- Ta chỉ cần một chiêu là có thể giải quyết.
- Quả thực là không cần thiết.
Liễu Phong nói:
- Nơi này đã bị hung thú chiếm giữ, nếu như bị bao vây, hoàn toàn lãng phí thời gian.
Phương Vệ hơi ngẩn người, xoa thái dương, trong lòng hắn ta theo bản năng cho rằng mảnh đất này thuộc về nhân loại, đương nhiên phải ưu tiên xử lý trước.
Nhưng bây giờ vùng biên giới của Liên minh Tự do sớm đã trở thành lãnh địa của hung thú.
Hai cánh Thiên Băng Phượng Hoàng vẫy đập, bay đi với tốc độ vô cùng nhanh, phần lớn hung thú cấp bậc đều không cao, chỉ có thể trợn mắt nhìn nó rời đi.
….
Nửa giờ sau.
Một đoàn người đã đến một trấn nhỏ hoang vu.
Đường trong trấn nhỏ có những vết máu khô đã két lại, rất nhiều kiến trúc đều chỉ còn lại cảnh đổ nát hoang tàn, cả trấn nhỏ đều trống vắng, không có chút sự sống nào.
Hiển nhiên, nơi này đã bị hung thú công phá.
Với những trấn nhỏ có quy mô như thế này, không có Ngự thú sư hùng mạnh và vũ khí công nghệ cao, vốn không thể ngăn chặn được sự công phá của hung thú.
Nhóm người đến đến một ngôi nhà ba tầng nhỏ, cũng coi như là ngôi nhà cao tầng hiếm hoi trong trấn nhỏ, coi như giữ lại được kiến trúc nguyên vẹn.
- Bởi vì xảy ra thương vong, cần đặc biệt tiến hành sắp xếp lại nhân lực.
Chỉ thấy phía trước màn hình xuất hiện một bức ảnh của Liên minh Tự do, bên trên có tổng cộng hai mươi mốt châu, đều được đánh dấu bằng chấm đỏ, đều là nơi bọn họ phải làm nhiệm vụ.
Còn những châu khác, không phải không có đồng bào của bọn họ, mà là bởi vì đã bị công phá rồi…
- Bộ trưởng, ta và Trương Đại Lực hành động cùng nhau là được.
Trần Thư nói:
- Sau vị hoàng kim đi cùng hai người.
- Ngươi chắc chắn không cần trợ giúp?
Liễu Phong cau mày, Đại Lực chỉ là người thường, vậy không phải đồng nghĩa với việc Trần Thư hành động một mình sao?
- Một mình ta càng tiện hơn.
Trần Thư cười cười, nói:
- Hơn nữa Đại Lực cũng không phải người thường, đồ ăn của hắn có hiệu quả vô cùng đặc biệt!
- …
Ba Vương cấp liếc mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu thảo luận.
Cuối cùng, ba người cũng đồng ý.
Một nguyên nhân là năng lực tự bảo vệ của Trần Thư rất mạnh, một người quả thực càng dễ dàng hành động hơn, trợ thủ sợ là sẽ trở thành người thừa.
Còn một nguyên nhân khác, đó là cho rằng Trần Thư có thể có bí mật không muốn để người khác biết.
- Nếu đã như vậy, vậy thì ta và Đại Lực cùng nhau hành độn.
Trần Thanh Hải gật đầu đồng ý, nói:
- Tổng cộng mười một châu, ngươi phụ trách ba châu, ba người chúng ta tự phân chia phụ trách sáu châu.
- Bộ trưởng, các ngươi có nhiều quá không?
Trần Thư nói:
- Bình thường hiệu suất làm việc của ta cũng cao hơn mọi người.
- Ngươi trước sau gì cũng chỉ là Hoàng kim cấp mà đã phụ trách ba châu rồi.
Liễu Phong lắc đầu, nói:
- Nếu như hiệu suất của tiểu tử ngươi thật sự cao, làm xong nhiệm vụ rồi, lại đến giúp bọn ta đi!
- Cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận