Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 697: Ba ngươi dọn sạch cả Dị Không Gian à?

- Thôi, bán cái này cũng không được mấy đồng.
- ?
Nghe thấy vậy, hai người đều ngơ ngẩn cả người, Quân Vương Huyết Nhục mà lại không đáng mấy đồng?
Là do bọn họ ở nước ngoài quá lâu, thời thế thay đổi rồi sao?
- Cái này mới có vẻ đáng tiền này, các ngươi có hứng thú không?
Trần Thư tiện tay lấy ra một cục đá màu đỏ hình lập phương, trông giống một cái vảy, đây chính là Chân Bảo Bạch Ngân Cấp.
- Chân Bảo?
Hai người kinh ngạc kêu lên, hai mắt lộ vẻ tham lam.
Trần Thư lại cực kỳ bình tĩnh, nơi này là Hoa Hạ học phủ, có cho một trăm lá gan thì hai người này cũng không dám trắng trợn cướp đồ của hắn.
- Không biết bạn học này muốn bán với giá bao nhiêu?
Nam tử trung niên lộ vẻ động tâm, Chân Bảo Bạch Ngân Cấp có thể giúp hắn ta gia tăng thực lực.
Trần Thư không mở miệng, chỉ đưa ra một ngón tay!
Nam sinh vỗ ngực, trả lời sảng khoái.
- Mười triệu Hoa Hạ tệ? Ta muốn!
Trần Thư không trả lời, đôi mắt lộ vẻ kỳ quái, cứ như không nói điều gì, nhưng lại cảm giác như đã nói lên tất cả.
Vương Tuyệt và A Lương cũng quay ra đánh giá người nam sinh kia từ trên xuống dưới.
Mười triệu mà cũng đòi mua Chân Bảo Bạch Ngân Cấp, ngươi không sợ tội phạm Nam Giang à!
Đối diện với ánh mắt của Trần Thư, Nam sinh có chút không thoải mái lắm, hắn ta lại mở miệng hỏi.
- Ý của ngươi là một trăm triệu sao?
Nhưng mà, trả lời hắn ta vẫn là một bầu không khí yên tĩnh.
- Một tỉ Hoa Hạ tệ, ta mua!
Nam tử trung niên cố gắng kết thúc trò đùa này.
Hiển nhiên ba người này biết rõ giá trị thật sự của Chân Bảo, thế nên bọn họ không chiếm tiện nghi được.
Một tỉ mua Chân Bảo Bạch Ngân Cấp chỉ là giá thị trường, nhưng bởi vì quá trân quý nên bình thường giá cả sẽ đội lên cao một chút.
Trần Thư cười hiền lành mà nói.
- Các hạ, ngươi hiểu lầm rồi, ý ta là… Mười tỉ!
- Mười tỉ?
Hai người đều kêu lên, sao ngươi không cướp ngân hàng luôn đi?
Người trung niên nói.
- Một Bạch Ngân Chân Bảo mà ngươi cũng dám ra giá mười tỉ, ngươi là thổ phỉ à!
Nói xong, A Lương và Vương Tuyệt đều lộ ra ánh mắt kỳ quái.
Ngươi đoán đúng rồi đấy…
- Nếu không mua nổi thì thôi!
Trần Thư bĩu môi nói tiếp.
- Một tỉ làm được cái gì? Hai con Khế Ước Linh của ta cũng đã tốn hơn một tỉ rồi!
- Nếu các ngươi muốn Chân Bảo, các ngươi có thể nói trước cho ta biết!
Trần Thư nói tiếp.
- Gần đây ta đang chuẩn bị đi săn Long Uyên Quân Vương!
- ?
Trần Thư nói xong, mọi người đều sợ ngây người.
- Ca, hơi quá, hơi quá rồi…
A Lương đẩy nhẹ Trần Thư, nhỏ giọng nhắc nhở. Tên này chém gió kinh quá.
- Long… Long Uyên?
Hai người phương Tây ngây ngẩn là người, đầu óc quay cuồng, không nghĩ được cái gì nữa.
- Xem ra lại bị ta chạm đến linh hồn rồi!
Trần Thư lắc đầu rồi trực tiếp lái xe hàng rời đi.
- ...
Một lúc lâu sau, hai người mới tỉnh hồn lại, bọn họ định nói gì đó, nhưng người đối diện đã rời đi từ lâu.
- Lão sư, lời của bọn họ, chúng ta có thể tin được không?
- Có thể tin… mới lạ!
Người trung niên lắc đầu nói.
- Long Uyên thì chắc chắn là giả rồi, nhưng chuyện bọn họ có tài liệu Bạch Ngân Quân Vương trong tay thì là thật.
Nhất thời, hai người chỉ cảm thấy Hoa Hạ học phủ ngọa hổ tàng long.
Tùy tiện gặp được một học sinh cũng đã siêu cấp như vậy rồi, vậy có phải cả học phủ này còn ghê gớm hơn thế nữa không?
Nhìn phương hướng mà xe hàng rời đi, nam sinh nghĩ thầm.
- Đáng ghét, lại để hắn chém gió!
- Được rồi, chúng ta làm chuyện chính cái đã! Đừng bàn tán về Hoa Hạ học phủ nữa!
Hai người vội vàng đi về phía phòng Hiệu Trưởng.
Bây giờ không chỉ có khu vực duyên hải của Hoa Quốc bị hung thú xâm phạm mà các quốc gia khác trên thế giới cũng xuất hiện chuyện này.
Mặc dù đám hung thú này không tạo thành thương vong gì lớn, nhưng cũng coi là một hành động khiêu khích, các quốc gia đều dốc hết sức điều tra chân tướng.
Sau khi điều tra, Liên minh Tự Do phương Tây đưa ra nguyên nhân đến từ Hoa Quốc, vậy nên bọn họ phái người tới đòi một lời giải thích.
...
Trần Thư dừng xe trước cửa nhà kho của học phủ.
- Ta muốn đổi thành tín chỉ, ngươi vào sổ giúp ta chút!
Trần Thư lấy túi phân từ trên xe ra rồi dốc xuống, dược liệu rơi đầy đất.
- Trời ạ?
Nhân viên tại nhà kho sững sờ hỏi.
- Ba người các ngươi dọn sạch cả Dị Không Gian đấy à?
Không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy những dược liệu này, nhưng bọn họ cũng chưa gặp trường hợp nào ghê gớm như thế này cả.
Nửa tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng tính toán xong toàn bộ giá trị của dược liệu và đổi nó thành tín chỉ.
Tổng cộng hai ngàn năm trăm tín chỉ, xấp xỉ ba trăm triệu Hoa Hạ tệ, đúng như ba người Trần Thư dự đoán.
- Ngoài ra, các ngươi cũng xem giúp ta vật này với!
Trần Thư lấy cái đuôi của Hỏa Long Vương ra.
- Đây là?
Nhân viên làm việc hơi ngẩn ra rồi cầm máy quét hình kiểm tra.
Một lát sau, cả đám người đều khiếp sợ mà nhìn, không ngờ đây lại là Quân Vương Huyết Nhục.
- Huyết nhục trị giá một ngàn tín chỉ cộng thêm tư cách đổi năm phần dược tề cấp hai!
- Được!
Trần Thư vui vẻ đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận