Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 467: Ấy… Bệnh nghề nghiệp… (2)

- Trần Thư, ngươi tới điều tra bảo vật!
Ma Nhãn Ô Nha chỉ có thể điều tra được tình hình của hung thú, không có cách nào biết được bảo vật.
- …
Trần Thư khóe miệng giật một cái, ta chỉ là có chút mẫn cảm đối với bảo vật mà thôi, nhưng bốn phía xung quanh đều có vật che chắn, như vậy có thể nhìn thấy cái rắm à!
Hắn mở miệng nói:
- Phương Tư tỷ, ta là người, không phải Khế Ước Linh.
Không ngờ vậy mà lại coi hắn là Khế Ước Linh điều tra hình?
- Ta còn nghĩ là ngươi thực sự có công năng đặc biệt cơ chứ! Giải quyết Hắc Thiết Cấp trước!
Phương Tư mở miệng nói, trực tiếp đi về phía bên phải.
Bây giờ đi đến được chỗ sâu nhất, tất cả mọi người đều hết sức tập trung, không dám buông lỏng một chút nào, Hắc Thiết Ngự Thú Sư tới không gian cấp nguy hiểm thật ra là có rủi ro cực lớn.
Cứ như vậy, mọi người đi thẳng một mạch về phía trước, đặc biệt săn giết hung thú Hắc Thiết Cấp.
Nhờ vậy gặt hái được không ít bảo vật.
Đáng tiếc là kỹ năng điều tra của Ma Nhãn Ô Nha không có cách nào liên tục không ngừng lại, cứ cách nửa tiếng, mọi người đều phải dừng lại để chờ làm nguội kỹ năng.
Thời gian nửa tháng thoáng một cái đã qua. Trên người Trần Thư đã tràn ngập vết bẩn, trông nhếch nhác không gì có thể so sánh được.
Phương Tư và mọi người cũng giống như vậy, khuôn mặt xinh đẹp đều bị che lấp, nhưng không có một người để ý đến.
Rầm rầm rầm!
Có một tiếng nổ đáng sợ phát ra, một con Bích Thanh Cự Oa có thân thể to lớn kêu rên một tiếng, trực tiếp bị tiêu diệt.
Trần Thư cầm lấy dao mổ heo, phá vỡ Bích Thanh Cự Oa, lấy ra trung tâm vật liệu ở trên người và Ngự Thú Chân Châu.
Chính là một con Lãnh Chúa Hung Thú Hắc Thiết Tam Tinh!
Mục đích chủ yếu của mọi người chính là săn lãnh chúa Hắc Thiết Tam Tinh.
Nếu đi đến không gian cấp phổ thông thì đừng nói là lãnh chúa Hắc Thiết Tam Tinh, đến cả lãnh chúa của Hắc Thiết Nhất Tinh cũng rất khó gặp phải.
Nhưng cấp nguy hiểm thì lại không giống rồi, tuy là có sự tồn tại đáng sợ của Bạch Ngân Lãnh Chúa, nhưng số lượng của Hắc Thiết Tam Tinh Llãnh Cchúa không ít.
- Lại thu được năm trăm vạn!
Trần Thư nhét trung tâm vật liệu cùng Ngự Thú Chân Châu vào bên trong túi phân, giá trị của Hắc Thiết Tam Tinh Lãnh Chúa sẽ cao hơn không ít.
Tuy là Hắc Thiết chỉ có ba tiểu đẳng cấp, nhưng khoảng cách chênh lệch với nhau là cực lớn, không phải là cấp cơ sở một đến cấp chín có thể so sánh được.
Một bên khác, Phương Tư cũng thận trọng lấy xuống ba cây Thất Tinh Thảo.
- Trần Bì, cái túi!
Bởi vì chủng loại của vật liệu không giống nhau, nếu như cất giữ ở cùng một chỗ thì sẽ khó tránh khỏi việc mất đi dược tính.
Túi phân của Trần Thư có thể lập đại công. Không có ai biết trong ba lô của hắn rốt cuộc là có bao nhiêu cái túi phân. . .
Trần Thư yên lặng lấy ra một cái túi, đến gần phía Phương Tư, hơn nữa khóe miệng còn có một nụ cười.
- Bà mẹ nó, ngươi mẹ nó ném cho ta là được rồi!
Phương Tư giật mình một cái, dáng vẻ của Trần Thư lộ rõ là đang cố lừa người mà!
- y. . . Bệnh nghề nghiệp. . .
Trần Thư cười khan một tiếng, ném cái túi tới.
Thần mẹ nó đúng là bệnh nghề nghiệp!
Ba người Kiều Nguyệt đều cùng nhau nhìn lại, trải qua nửa tháng ở cùng nhau, các nàng đã hoàn toàn nhìn thấu được Trần Thư rồi…
- Hi vọng trường học không có việc gì!
Gần đây ba người Kiều Nguyệt đều sẽ cầu nguyện mỗi ngày một lần, hi vọng Hoa Hạ học phủ có thể chịu nổi sự tàn phá của Trần Thư.
- Được rồi!
Trần Thư buộc chặt túi phân đựng vật liệu hung thú, đặt lên trên lưng của Tật Phong Tước.
Mà bên cạnh, đã đặt bảy tám túi phân rồi.
Rõ ràng trong thời gian nửa tháng, bọn họ đã thu hoạch được không nhỏ!
- Bây giờ có lẽ là khoảng năm nghìn vạn rồi!
Trần Thư xoa xoa cằm, không ngừng nói thầm:
- Ma Nhãn Ô Nha và Tri Dũ Thanh Trùng của Kiều Nguyệt học tỷ tác dụng rất lớn, có thể lấy được hai trăm vạn; tác dụng của Ninh học tỷ cũng không nhỏ, có hai trăm vạn, Lục tỷ chỉ giữ một trăm vạn…
- …
Bốn người khẽ há miệng, nhìn về phía Trần Thư.
Cuối cùng Lục Chỉ Ngưng không nhịn được, mở miệng nói:
- Tại sao mà ta chỉ có một trăm vạn, còn Tiểu Kiều và Thanh Di lại có hai trăm vạn?
- Ừm?
Khóe miệng ba người Phương Tư giật giật, lại nhìn về phía Lục Chỉ Ngưng, trọng điểm là cái này sao?
- Ngươi đừng có tính toán nữa!
Để cho Trần Thư tính toán thêm nữa, có lẽ bốn người đều chỉ có thể nhận được một khoản phí vất vả mất.
Phương Tư vỗ vỗ bả vai của Trần Thư, mở miệng nói:
- Ngươi là tội phạm, không phải con sói phố Wall!
- Đây không phải là do cuộc sống ép buộc sao? Ta thỉnh thoảng phải kiêm chức một chút…
- ?
Mọi người đều lắc đầu, phải trông chừng bảo vật trên Tật Phong Tước chặt chẽ hơn rồi…
- Hôm nay nghỉ ngơi một chút!
Phương Tư tuyên bố, mọi người reo hò một trận, trông mong nhìn phía Trần Thư.
Có nên nói hay không, tay nghề nấu nướng của tội phạm Nam Giang cũng không tồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận