Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1844: Ta cảm thấy như vậy tương đối dí dỏm

Không khí như ngưng đọng, bốn phía không một tiếng động nào.
Ầm ——
Uy áp Hoàng Giả vô hình ép đến khiến hung thú ở xa xa kinh hãi tột độ, nằm rạp trên mặt đất, không dám động đậy.
Mà Vong Linh Đại Pháp Sư đứng gần Thú Hoàng nhất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể khô khốc hao gầy không nhịn được run lên bần bật.
Một lúc sau.
Không khí đã lạnh giá đến thời điểm cực hạn, kỵ sĩ bỗng nhiên mở miệng.
- Một chút tài nguyên cũng không còn! Vì sao lúc nãy ngươi nói có thể là không thấy?
Nó cố ý nhấn mạnh hai chữ “có thể”.
Trong lòng hi vọng đây chỉ là một trò đùa, cho dù khả năng cực nhỏ, nhưng nếu?
- . .
Vong Linh Đại Pháp Sư không ngờ Thú Hoàng sẽ hỏi một vấn đề như vậy.
Nó suy tư chốc lát, run rẩy nói:
- Ta cảm thấy dùng “có thể” sẽ dí dỏm hơn chút, có thể hòa hoãn bầu không khí một chút…
Rầm!
Trong chốc lát, một đạo trường mâu màu đen đột nhiên xuất hiện, nháy mắt đâm vào đối phương thân thể, ghim trên mặt đất.
- Hoàng…
Máu tươi chảy ngang, nhưng Vong Linh Đại Pháp Sư cũng không dám có bất kỳ phản kháng nào, chỉ có thể là yên lặng chịu đựng.
- Mẹ nó dí dỏm cái rắm! Có phải ngươi cảm thấy bản thân rất hài hước đúng không?
Kỵ sĩ giận quá hóa cười, đỏ tươi hai con ngươi nhìn đối phương, lạnh lùng nói:
- Ngươi là người phụ trách vận chuyển, vì sao lại xảy ra việc này?!
- Vương quốc của ta có người xâm nhập vào ư? Hay là trợ thủ đắc lực bên cạnh ta ngấp nghé bảo vật của ta!
Trong nháy mắt, uy áp Hoàng giả kỵ sĩ lan tràn, như núi lớn nặng nề đè ép lên người đối phương.
- Hoàng… Không phải ta…
Vong Linh Đại Pháp Sư cố nén cơn đau nhức kịch liệt, quỳ lạy dưới đất, nói:
- Dù có gan to tày trời ta cũng không dám làm việc này!
- ...
Kỵ sĩ nhìn chằm chằm kẻ này, cũng biết rõ rằng đối phương sẽ không ngu xuẩn như vậy.
Cho dù muốn kiếm chút lợi lộc riêng, thì cũng không cần phải làm đến mức này, vì nếu làm thì xác định chỉ có con đường chết.
- Ta cho ngươi thời gian, tra cho ta!
Kỵ sĩ lạnh lùng nói:
- Nội trong ba ngày, tìm kẻ đã gây ra chuyện này!
- Dạ vâng…
Vong Linh Đại Pháp Sư không dám có bất kỳ ý kiến gì, chỉ có thể tuân mệnh.
Suy cho cùng, phải sống thêm ba ngày nữa rồi tính…
Sắc mặt Kỵ sĩ giận dữ, khí tức kinh khủng chuyển động trong không khí, đập vỡ toàn bộ những chiếc rương màu đen thành bột.
Nó nhìn Vong Linh Đại Pháp Sư một lát rồi quay người rời khỏi Tử Vong Tế Đàn.
- Tên trộm chết tiệt, đừng để ta tra được!
Vong Linh Đại Pháp Sư cởi bỏ áo choàng, lộ ra khuôn mặt xấu xí khô khốc, trong mắt tràn ngập oán hận.
...
Trong lúc này trong một hang động ở Hắc Châu.
Hai người Trần Thư vẫn đang chờ đợi cơ hội, không có ý định rời đi.
Ai có thể chống lại sức hấp dẫn của việc kiếm tiền đây?
- Gần đây tình hình thế nào nào, sao không thấy đội quân vận chuyển bảo vật?
Trần Thư sờ cằm, trong lòng có suy đoán.
E rằng bây giờ Tế đàn Thú Hoàng đã biết được chuyện này.
Rốt cuộc Thú Hoàng sẽ sớm phát hiện ra tài nguyên trong hàng nghìn hòm đã bị trộm đi.
Nhưng Trần Thư không có ý định dừng lại, phải chuẩn bị để kiếm được nhiều hơn.
- Đổi chỗ khác đi!
Trần Thư ra quyết định, cùng Đại Lực yên lặng không một tiếng động đi đến một con đường khác, cũng đi qua trung tâm đại lục.
Một ngày sau.
Vẫn không có thu hoạch gì.
Hắn tưởng rằng đối phương sẽ không vận chuyển bảo vật nữa thì xa xa truyền tới từng bước từng bước chân chậm rãi ngay ngắn.
- Đến rồi!
Hắn mang theo Thỏ Không Gian, đứng từ xa quan sát.
Quả nhiên phía trước có hơn nghìn con rối tử thi trong tay mang theo những chiếc rương màu đên đi về phía trung tâm đại lục.
- Không đúng lắm…
Trần Thư hơi hoang mang, không nhận ra được khí tức của bảo vật, hoặc là trong rương không có thứ gì, hoặc là loại tài nguyên khác.
Mà dẫn đầu là một sinh vật hình người mặt xanh nanh vàng, thân thể cường tráng
Hai tròng mắt của nó hung dữ, thỉnh thoảng nhìn quanh, tỏa ra một sự uy nghiêm của Hoàng Kim Lãnh Chúa.
Thời khắc này trong lòng nó không còn sợ hãi, thậm chí có chút chờ mong tên đầu sỏ sẽ lộ diện.
Mặc dù chỉ dựa vào nó thì chưa chắc đã có thể giải quyết, nhưng trong rương đen cũng có một Vương cấp lãnh chúa đang đợi Trần Thư xuất hiện.
Trong lúc đó, bên trên đường lớn khác ở Hắc Châu đại lục cũng xuất hiện một đội ngũ quỷ dị như vậy, chính là vì dẫn dụ Trần Thư mắc câu.
- Ván cược này cũng lớn thật đấy.
Trần Thư sừng sững bất động, lẩm bẩm:
- Muốn dẫn dụ ta xuất thủ mà chả có chút mị hoặc nào cả, đây mà gọi là dụ cá cắn câu hả?
Hắn và Đại Lực quay về hang động ẩn nấp.
Theo lý mà nói, hiện tại nên lo lắng chính là đám hung thú này, hắn vốn dĩ có rất nhiều thời gian chơi đùa với bọn chúng.
Quả nhiên, ngay ngày hôm sau, hung thú đã thay đổi chiến lược.
Chỉ thấy ngày hôm đó lại đội ngũ lần lượt đi qua, bên trong tràn đầy tài nguyên, chỉ có trong đó một hai cái rương có hung thú cường đại, chờ đợi Trần Thư xuất hiện.
Nhưng mà, đến chạng vạng tối.
Vong Linh Đại Pháp Sư cho rằng kế hoạch của nó lại thất bại.
Nó mở mấy chục rương màu đen ra, toàn bộ tài nguyên đã bị trộm đi hết…
Bạn cần đăng nhập để bình luận