Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 100: Thương lượng trung gian không kiếm được giá chênh lệch thì lập tức quay đầu? (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Chết tiệt, sao xui xẻo thế không biết!
Lý Hoa thầm than thở trong lòng, chợt nghĩ chắc vài ngày tới hắn ta lại phải vào cục cảnh sát mất.
Trần Thư đột nhiên tăng tốc hơn, chạy ngang hàng với tên trộm.
- Túi này ta cho ngươi đấy, đừng có đuổi theo ta nữa.
Lý Hoa nghiến răng nghiến lợi, dáng vóc của cả hai cũng khá vạm vỡ, biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng Trần Thư không nhặt túi lên, mặc cho hắn ta ném xuống đất.
Hắn không nói không rằng, vẫn tiếp tục đuổi theo Lý Hoa.
- Trần Bì…
Trương Đại Lực lúc này cũng đuổi kịp tới, nhưng thấy Trần Thư thờ ơ, ánh mắt hiện vẻ khó hiểu.
Trần Thư chỉ lắc đầu, chạy trước đuổi theo Lý Hoa.
Ngươi muốn hành hạ hắn ta sao! Ta thích!
Trương Đại Lực nghĩ thầm, khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm.
Cả hai kẹp tên trộm vào giữa, ba người cứ thế rượt đuổi trên phố.
Lúc này người qua đường sững sờ, người đàn bà bị mất túi hàng cũng sửng sốt, Tình huống gì thế này?
Trong số đó người ngu dốt nhất lại là Lý Hoa, hắn ta đã hành nghề mấy năm nay nhưng chưa rơi vào hoàn cảnh kỳ quái thế này bao giờ.
Hai người hoặc là bắt ta, hoặc là để ta đi.
Các ngươi đang làm cái quái gì vậy? Bắt ta chạy? Có thể nào tôn trọng ta một chút được không?
Lý Hoa chỉ cảm thấy đầu ong ong, dựa vào dung lượng não có hạn thì không thể nào hiểu được một màn trước mắt.
Nhưng từ bản năng thì hắn ta vẫn tiếp tục bỏ chạy.
Ai không biết còn nghĩ rằng đó là ba thanh niên yêu thể thao.
Chỉ chốc lát sau, Lý Hoa đã thở hồng hộc, hiển nhiên là thể lực đã không chống đỡ nổi nữa.
- Hai vị đại ca, ta sai rồi, ta thực sự biết sai rồi.
Vẻ mặt Trần Thư và Trương Đại Lực đều lạnh nhạt, giờ phút này đã biến thành một cỗ máy chạy bộ không ngừng.
Bóng lưng chạy bộ của ba người đã trở thành một phong cảnh trên đường phố.
Bọn họ chạy càng lúc càng xa, người qua đường xung quanh không biết rõ Lý Hoa ở giữa là một kẻ trộm, đều nghị luận với nhau.
- Đây là đang đuổi theo ánh mặt trời sao? Thật là hâm mộ những thanh niên tràn trề sức sống bây giờ.
- Đúng vậy đó, không giống cái tên nhóc lười biếng nhà ta, hiện giờ vẫn còn ngủ!
- Cố lên! Cố lên!
Thậm chí có không ít người qua đường đang vỗ tay, cổ vũ cố lên cho bọn họ…
Bức tranh phong cảnh đã bắt đầu dần dần… biến chất…
- Đại gia, hai vị đại gia buông tha cho ta đi, ta không chịu được nửa, chạy muốn sủi bọt mép rồi!
Lý Hoa khóc không ra nước mắt, hiện tại hắn ta thà rằng bị bắt giữ cũng không muốn tiếp tục chạy nữa.
Trong lòng Trần Thư cũng thầm nghĩ, tại sao phá hệ thống này vẫn chưa trao phần thưởng.
Khi nghe tên trộm này nói làm hắn lập tức không hài lòng.
Phần thưởng cũng không có mà ngươi còn dám nói ngươi không muốn chạy?
Trần Thư nhấc tay phải của hắn ta lên, Trương Đại Lực thì xem xét, cũng nhấc tay trái của đối phương lên.
- Chỉ cần chạy không chết thì sẽ chạy vào chỗ chết!
Hai người Trần Thư cưỡng ép kéo theo Lý Hoa bắt đầu chạy…
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên ba người tràn ngập ánh sáng như thần thánh, giống như những thanh niên đầy lý tưởng và chí hướng đang bay trên đường phố.
Sau nửa tiếng chạy.
Sắc mặt Lý Hoa đã tái nhợt, đôi mắt gần như không mở ra nổi, hơi thở dồn dập, bộ dáng giống như có thể chết bất cứ lúc nào…
- Mở khóa Tân Đồ Giám: Bạo Tốc Dược Tề!
Lúc này Trần Thư mới hơi thả lỏng. Cho dù cơ thể hai người đều cảm thấy vô cùng mệt nhọc, dù sao thì cũng đã kéo dài một mối phiền phức.
Hai người thả lỏng tay ra, Lý Hoa lập tức ngã xụi lơ trên mặt đất.
Hiện giờ hắn ta không ngừng há mồm thở dốc, nhìn trời xanh trong lòng chỉ cảm thấy được giải thoát.
Trần Thư mở miệng nói:
- Đại Lực, ta trông hắn ta, ngươi đi mua ba bình nước đi.
- Đại gia, rốt cuộc ta đã đắc tội gì với các ngươi? Ta đổi, ta sẽ đổi!
Lý Hoa thở không ra hơi, nói.
Trần Thư ngồi xổm xuống nhìn Lý Hoa, nói:
- Bớt nói nhảm đi. Hỏi ngươi một vấn đề, chỉ cần trả lời đúng thì sẽ bỏ qua cho ngươi.
- Vấn đề?
Tinh thần Lý Hoa chấn động, chẳng lẽ thật sự buông tha mình sao?
- Xin hỏi đường ở nơi nào?
- ?
Vẻ mặt Lý Hoa ngơ ngác. Ngươi đúng là có bệnh, vấn đề quái quỷ gì đây?
- Không biết à?
Tay phải Trần Thư nắm chặt lại, nhíu mày lại:
- Lão đệ, đây là cái gì? Nắm đấm to bằng bao cát đã gặp qua bao giờ chưa?
Lý Hoa nuốt nước miếng một cái, thử trả lời:
- Đường ở phía dưới chân ~ ~
Ầm!
Trần Thứ đấm một cú vào hốc mắt trái của Lý Hoa.
- Mẹ nó ngươi còn hát à? Ta ở đây để nghe ngươi hát à?
- Đại gia, ta sai thật rồi.
Trong mắt Lý Hoa thật sự hiện lên nước mắt, đã bị Trần Thư tra tấn đủ rồi.
- Không tệ, xem ra còn biết được sai lầm, còn chảy nước mắt hối hận nữa!
Trần Thư gật đầu một cái, nhắc nhở:
- Giao lộ phía trước rẽ trái, tòa nhà đầu tiên là cái gì?
Con ngươi của Lý Hoa đảo một cái, cực kỳ quen thuộc khu vực này, nếu không thì cũng sẽ không đi ăn trộm.
Hắn ta ấm ức nói:
- Thị cục công an Nam Giang…
- Đáp đúng thì biết phải làm gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận