Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 440: Thư thông tri trúng tuyển của ta không cẩn thận rơi mất rồi (2)

- Lúc trước đi gấp quá, vốn là muốn mời ngươi ăn cơm, hôm nay thực sự vừa hay.
- ???
Miệng Tạ Phong Ngữ há ra, không phải yến hội của Âu Dương Bảo à? Từ lúc nào lại thành ngươi mời ta ăn cơm?
- Cám ơn…
Hắn cười gượng một tiếng, vốn cho rằng phòng ngự của Sử Lai Mỗ màu vàng đã đủ mạnh rồi.
Hiện tại xem ra, da mặt của đối phương mới là dày nhất.
Ba người đi vào trong biệt thự, lúc này đang có trưởng bối ngồi ở phòng khách phòng khách, đàm luận với nhau.
Một nam tử trung niên cười bảo:
- Tiểu Bảo và Phong Ngữ tới rồi à?
- Vị này là?
Ánh mắt nhìn về phía Trần Thư, trong mắt hiểu ra vẻ nghi hoặc.
- Nam Giang Thị, Trần Thư! Chào Thúc thúc.
Trần Thư nhếch miệng cười, thân thể giống như phát bệnh hơi run run.
Lạch cạch!
Chỉ thấy một tiểu bản màu vàng vừa hay rơi xuống.
- Ái chà! Thư thông tri trúng tuyển của ta không cẩn thận rơi ra, khiến các vị chê cười rồi.
Trong phòng khách lập tức biến thành lặng ngắt như tờ, toàn bộ ánh mắt đều đồng loạt nhìn lại.
Ngươi đúng là không cẩn thận, có thể giả dối hơn một chút không.
- Cái này…
Tạ Phong Ngữ cũng nhìn sang, vốn tưởng rằng Trần Thư sẽ chỉ làm thao tác bẩn bựa khi chiến đấu.
Hiện tại xem ra, đã dung nhập vào sinh hoạt rồi.
- Bìa mặt của Hoa Hạ Học Phủ làm quá lớn, nói thật, thực sự nên sửa, nếu không ta cũng không muốn tới.
Trần Thư thở dài, nhét lại thư thông tri trúng tuyển vào trong ba lô.
- ...
Toàn trường vẫn vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nói là quá giả dối.
Âu Dương Bảo phá tan bầu không khí xấu hổ, nói:
- Cha, đây là sư phụ ta Trần Thư, dạy ta rất nhiều thứ, không có hắn thì ta có thể sẽ không vào được Hoa Hạ Học Phủ.
Lúc trước một phen chỉ điểm của Trần Thư đã mở ra cửa lớn của thế giới mới cho hắn.
Cộng thêm bản thân Âu Dương Bảo kỳ thật cũng không ngu ngốc, kỹ xảo chiến đấu đề thăng nhanh chóng, khiến hắn ở môn thực chiến có không ít điểm, vừa hay đến được cửa Hoa Hạ Học Phủ.
- Chào ngươi.
Âu Dương giơ tay ra, hơi bắt chặt với Trần Thư, nói:
- Đúng là… Anh hùng xuất thiếu niên.
- Ngươi là Hãn Phỉ ca?
Đúng vào lúc này, một thanh âm non nớt truyền đến.
Chỉ thấy một nam sinh bộ dạng như học sinh trung học kinh hô, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái.
Người lớn khác có thể không có thời gian lên mạng, nhưng Trần Thư ở trên mạng lại có tiếng tăm nhất định.
Bất kể là Nam Giang Hãn Phỉ hay là Công Xí Dược Tề Sư, ít nhất cũng nổi tiếng cả tỉnh Nam Thương.
- Chào ngươi.
Trần Thư nhếch miệng cười, không ngờ có thể gặp được làan của mình.
- Nam Giang Hãn Phỉ?
Trưởng bối khác cũng đã nhớ ra.
Một phụ nhân trung niên nói:
- Hình như là đội ngũ Nam Giang Thị đánh bại Phong Ngữ.
Bởi vì thi đấu ngự thú, danh khí của Trần Thư đã đạt tới một độ cao.
Nhưng hiện giờ đã qua hai tháng, cộng thêm nhiệt độ của thi đại học, cũng khiến không ít người đã quên mất hắn.
- Mời ngồi, mời ngồi.
Âu Dương cười cười, lập tức ý thức được sự ưu tú của đối phương, chẳng trách nhi tử lại tôn xưng hắn là lão sư.
- Xem ra ba người các ngươi đều là tân sinh viên của Hoa Hạ Học Phủ.
Lại một nam tử trung niên có vài phần tương tự với Tạ Phong Ngữ đứng dậy, mở miệng nói:
- Tiểu Phong, tiểu Bảo, sau này ba người các ngươi có thể chiếu cố lẫn nhau một chút.
- Chiếu cố…
Tạ Phong Ngữ day day trán, mở miệng nói:
- Cha, ngươi nghĩ nhiều rồi.
Mọi người trao đổi với nhau, cũng cực kỳ tán thưởng Trần Thư.
Nhất là biết được đối phương không có bối cảnh gia đình, chỉ dựa vào bản thân mà đạt tới đang độ cao này, khiến trong lòng bọn họ cũng thực sự kính nể.
Hiện giờ chức nghiệp Ngự Thú Sư kỳ thật chính là một con đường lớn dát vàng, dân thường trên cơ bản là rất khó xuất đầu.
Rất nhanh đã tới giữa trưa.
- Các vị, chuẩn bị dùng cơm đi.
Mọi người nhao nhao dời bước đến nhà ăn ở lầu hai, chỉ mời thành viên nòng cốt của gia tộc, bày thành hai bàn.
- Tiểu Bảo, đi gọi gia gia xuống lầu.
Âu Dương Bảo gật đầu, rất nhanh cùng một lão nhântừ lầu ba đi xuống.
Dáng người của lão nhân cao to, tuy hai mái đã điểm bạc, nhưng tinh thần vẫn quắc thước, hiển nhiên cũng là một Ngự Thú Sư.
- Ơ? Vị tiểu hữu này là?
Ánh mắt lão nhân sắc bén, lập tức nhìn thấy Trần Thư trong đám người.
- Quả nhiên, quang huy của thiên tài là không thể giấu diếm.
Trần Thư thở dài, mở miệng nói:
- Chào lão gia tử! Ta là bạn của Âu Dương Bảo.
- Bạn cùng lứa tuổi?
Âu Dương Tuân cả kinh, quan sát kỹ Trần Thư.
- Gia gia, Trần Thư sư phụ và ta là cùng tuổi.
Âu Dương Bảo thấp giọng nói.
- Học sinh cấp ba mà đã là cấp Hắc Thiết? Đại tài!
Trong mắt Âu Dương Tuân tràn ngập vẻ tán thưởng, không ngờ cháu của mình lại có thể kết bạn với một nhân vật như vậy.
- Đợi đã! Trần Thư?
Hắn dường như nhớ tới gì đó, quan sát Trần Thư với vẻ quái dị.
- Cấp Hắc Thiết?
Lúc này những người còn lại mới có phản ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Thư, trong lòng trở nên vô cùng khiếp sợ.
Cấp Hắc Thiết trước khi vào đại học, Hoa Quốc đã quá nhiều năm chưa từng xuất hiện…
Bạn cần đăng nhập để bình luận