Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 897: Lão Tạ, ngươi còn thiếu cha không?

Trần Thư vỗ vỗ Tiểu Hoàng, không có lựa chọn nào khác, chỉ đành trở về Bắc Ngự Chi Thành.
Đi đi lại lại cũng đã làm chậm trễ thời gian không ít rồi, càng huống hồ chỉ là những con Hung Thú nhỏ bé, tội phạm Nam Giang mà biết sợ sao?
Hắn cho Tiểu Hoàng bay lên trời, đồng thời cũng đốt một đốm lửa trên đỉnh đầu.
Hai người nướng thịt hung thú ngay tại chỗ, sau đó bắt đầu dùng bữa.
Một giờ sau.
- Vẫn là theo ngươi thì có thịt ăn! Sảng khoái!
Tạ Tố Nam vỗ bụng với vẻ mặt đầy hài lòng.
- Có đến mức đó không hả? Làm như chưa bao giờ được ăn thịt vậy.
Trần Thư bĩu môi nói:
- Dù sao thì ngươi cũng là huynh đệ của ta, vậy mà đã thảm như vậy rồi!
- Hừ, ta tranh được không ít tài nguyên đều đưa cho cha ta cả rồi. Cố gắng để người đột phá lên Hắc Thiết Cấp, thân thể cũng sẽ trở nên cường tráng hơn. Hơn nữa dưỡng lão cũng không thành vấn đề.
- Được đó, lão Tạ!
Trần Thư vỗ vỗ vai hắn, trong mắt dường như cũng đang nghĩ đến điều gì đó.
Phụ thân Trần Bình có Ngự Thú Thiên Phú, nếu dùng tài nguyên để thúc đẩy thì cũng có thể trở thành Hắc Thiết Cấp.
Hắn sờ cằm, trong lòng lại nghĩ thầm:
- Thế nhưng thiên phú của cha có chút không theo chuẩn mực! Chỉ có Quân Vương Trân Châu mới có thể đột phá lên một cấp, muốn trở thành Hắc Thiết Cấp thì ta chỉ có thể bán cả học phủ đi à?
Tạ Tố Nam vỗ ngực tự hào nói:
- Đó là đương nhiên rồi, các loại Ngự Thú Trân Châu của ta đều được gửi về cả, thậm chí còn đặt biệt cho người mở đạo trường tu luyện VIP nữa đấy!
Trần Thư nhướng mày nói:
- À mà, ta muốn hỏi một câu.
- Cái gì?
- Ngươi còn thiếu cha không?
- ?
Tạ Tố Nam trợn to hai mắt, ôn nhu nói:
- Cút con nghé đi!
Hai người cãi nhau vài câu, sau đó trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Thân thể Slime dâng lên bao phủ lấy hai người họ, đồng thời nó cũng ngáy khò khò mà chìm vào giấc ngủ.
Có Trùng Điệp gác đêm, về cơ bản thì sẽ không xảy ra vấn đề gì, chưa kể đến năng lực phòng ngự của Tiểu Hoàng, sẽ không xuất hiện tình huống giết chóc nào.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, thân thể Trùng Điệp chấn động, trong mắt hiện lên một tia sáng xanh.
Nó ngay lập tức chuyển thông tin cho chủ nhân Tạ Tố Nam.
- Trần Bì, có đại Hung Thú đang đến gần!
Tạ Tố Nam đột ngột tỉnh giấc, liên tục lay người Trần Thư, nhưng đối phương vẫn mang bộ dạng ngủ say như chết.
Mẹ nó chứ, đây là đi dã ngoại, chất lượng giấc ngủ của ngươi cũng tốt quá rồi đó…
Hắn cái khó ló cái khôn, nhẹ nhàng nói:
- Có người đến lấy trộm túi phân Urea rồi!
- Cái gì?
Đột nhiên Trần Thư mở mắt ra, ngay lập tức ngồi bật dậy theo bản năng.
- ...
Tạ Tố Nam thầm khen chính mình, quả nhiên là tội phạm Nam Giang, vẫn không quên sơ tâm, không chút thay đổi gì.
Hắn lập tức nhắc nhở:
- Có Lãnh Chúa Hung Thú đến đấy!
- Làm ta sợ hết hồn, tưởng đâu thật sự có người muốn ăn trộm túi phân Urea…
Trần Thư thở phào nhẹ nhõm nói:
- Lãnh Chúa thì sợ cái gì?
Hắn để lộ đầu ra, cùng lúc đó cũng triệu hồi Husky và Thỏ Không Gian xuất hiện.
Không lâu sau, một con Hắc Sắc Đại Ngư dài hàng chục mét bơi đến với tốc độ cực nhanh, trông vô cùng đáng sợ, hiển nhiên là một Bạch Ngân Lãnh Chúa!
Nhưng căn bản uy lực của vị Lãnh Chúa này khá nhếch nhác, có những vết thương chằng chịt khắp người, cả nước biển xung quanh cũng bị nhiễm thành màu đỏ.
Đôi lúc nó quay lại nhìn một cái, vẻ hoang mang sợ hãi hiện lên trong ánh mắt.
- Ừm? Bị người ta đuổi giết hả?
Hai mắt Trần Thư trợn to, trông như có chút khó tin.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm khàn vang lên từ xa:
- Con kiến nhỏ, đừng vùng vẫy nữa, luân hồi mới là số mệnh duy nhất của ngươi!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, chỉ cần nghe giọng nói của hắn ta thì đã biết đó là ai rồi…
Cơ Phong cưỡi trên Thanh Sắc Phượng Điểu, nhìn xuống Hắc Sắc Đại Ngư trước mặt, quần áo chuyển động xào xạc, trông dáng vẻ vô cùng tiêu sái.
- Hả?
Lúc này, thân thể hắn ta run lên, lại nhìn thấy một quả cầu màu vàng lớn quen thuộc.
- Tiểu Cơ đừng sợ, ta đến cứu ngươi đây!
Trần Thư hét lên một tiếng, Khế Ước Linh cũng giải phóng kỹ năng của mình ngay lập tức.
- Cứu cái rắm ấy!
Cơ Phong hiểu ra mục đích của đối phương ngay lập tức, Thanh Sắc Phượng Điểu bỗng chốc hót véo von một tiếng.
Vù vù vù!
Tám cơn lốc xoáy nhỏ ngưng tụ lại, thổi quét về phía Bạch Ngân Lãnh Chúa.
Với lợi thế về kỹ năng của thuộc tính Phong thì đã thành công giết chết Bạch Ngân Lãnh Chúa đang trọng thương trong nháy mắt.
Cơn cuồng phong nổi lên, kéo theo thi thể kia về phía hắn ta, chỉ riêng việc kiểm soát kỹ năng này thôi cũng đủ để ngạo mạn với đồng bối rồi!
- May quá…
Hắn ta vỗ vỗ ngực, nghe được lời Trần Thư nói thì đã lập tức hiểu rõ rằng chiến lợi phẩm sắp bị cướp mất rồi…
- Tiểu Cơ, ngươi quá là… phô trương rồi!
Trần Thư duỗi ngón tay có chút run rẩy ra, hắn không ngờ kỹ năng của đối phương lại mạnh như vậy.
Điều quan trọng nhất là đã thực sự nhìn thấu được mục đích của hắn…
- Ngươi thật sự muốn cứu ta ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận