Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 808: Nếu không chúng ta bái kết nghĩa một cái?

Chỉ thấy một người mặc một cái quần cộc đầy chỗ thủng, cưỡi một con gà tây chạy như bay đến.
Tộc trưởng Thiên Hòa tức giận mắng một tiếng:
- Đều mẹ nó đã là lúc nào rồi, ngươi còn trần truồng chạy?
- Không phải, tộc trưởng, ta bị nổ…
Mặt mũi thủ vệ tràn đầy ủy khuất nói:
- Cứ điểm của chúng ta bị một tên tội phạm xâm phạm!
- ...
Tộc trưởng Thiên Hòa cố nén lửa giận nói:
- Toàn bộ tình huống đều nói cho ta nghe, một chữ cũng không cho phép sót!
Ngay sau đó, thủ vệ bắt đầu từ lúc gặp Trần Thư đến lúc đạn hạt nhân nổ mạnh, toàn bộ quá trình đều nói một lần.
Mười phút sau.
Hơn trăm người toàn bộ há to miệng ra, một bộ dạng không thể tưởng tượng nổi.
- A, đã hiểu! Ngươi nói là nước tiểu của hắn làm nổ căn cứ đến không còn?
Vẻ mặt tộc trưởng Thiên Hòa bình thản, mở miệng hỏi:
- Tự ngươi không cảm thấy ngươi hài hước sao?
- Kỳ thật chỉ hài hước một chút, chủ yếu vẫn là rất lãng mạn…
Ầm!
Tộc trưởng Thiên Hòa trực tiếp ra quyền, nháy mắt đánh bay.
Cái này là ngươi nói chuyện cười địa ngục đúng không?
- Tộc..tộc trưởng, ta nói đều là thật!
Thủ vệ che bụng, mặt mũi tràn đầy ủy khuất, đầu năm nay nói thật cũng không ai tin sao?
- Còn nói?
Tộc trưởng Thiên Hòa cố nén tức giận, trừng mắt nhìn hắn ta một cái, hỏi:
- Biết mình làm sai chỗ nào không?
Một đám Ngự Thú Sư Bạch Ngân Cấp vậy mà không đánh được một tiểu quỷ, hơn nữa trực tiếp quyết đoán từ bỏ cứ điểm, độ trung thành thật sự quá thấp!
Thủ vệ cúi đầu, sợ hãi nói:
- Ta không nên mang người lạ trở về cứ điểm…
- Còn gì nữa?
- Không thể để cho người ta đại tiểu tiện tùy chỗ…
- ???
- Đương nhiên, còn có cái quan trọng nhất!
- Nói!
- Không nên đùa lửa bên cạnh nhà vệ sinh, bởi vì nước tiểu của người có thể nổ mạnh…
Ầm!
Cuối cùng tộc trưởng Thiên Hòa không nhịn được nữa, trực tiếp giơ chân, kẹp nổ đầu của hắn ta…
- Được rồi, Thiên Hòa, bây giờ nên làm gì?
Tộc trưởng Nhân Nguyên đi tới, trong mắt có tia lo lắng.
- Đàm phán!
Tộc trưởng Thiên Hòa lắc đầu, nói:
- Hiện tại Hoàng Kim Quân Vương không thể động vào!
Vẻ mặt hắn ta vô cùng nghẹn khuất, gia tộc chuẩn bị lâu như vậy, chẳng những phải chắp tay nhường di tích bảo vật, hiện tại toàn bộ dị không gian cũng phải đưa cho Hoa Quốc…

Lúc này, vẻ mặt đoàn người Trấn Linh Quân vui sướng, vui thích trở về cứ điểm.
Bây giờ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, hai đại gia tộc chỉ cần không ngốc, tuyệt đối sẽ đưa bảo vật tới.
- Trần Thư, tiểu tử ngươi được lắm!
Trong mắt Tần Thiên có vẻ tán thưởng, Trần Thư vậy mà cho hắn ta một kinh hỉ vô cùng lớn.
- Đều là ta phải làm!
Trần Thư gãi gãi đầu, nói:
- Vì đoạt lại đồ của ta trở về, các ngươi vất vả rồi!
- ...
Mọi người quay đầu nhìn lại, cái gì gọi là đồ vật của ngươi?
Tần Thiên mở miệng hỏi:
- Tiểu tử ngươi đến cùng là làm cách nào để hủy đi Không Gian Thông Đạo?
- Thì là đạn hạt nhân!
Trần Thư nhún vai, bình tĩnh đáp lại.
Vẻ mặt Tần Thiên cổ quái hỏi:
- Ngươi mang đạn hạt nhân theo bên mình?
Trần Thư mặt không đổi sắc nói:
- Dĩ nhiên không phải, là dưới đất cứ điểm của đối phương chôn lượng lớn đạn hạt nhân!
- ???
Vẻ mặt mọi người nghi ngờ, ai sẽ chôn đạn hạt nhân trong nhà mình? Thuận tiện tùy lúc lên trời à?
Trần Thư bình tĩnh giải thích, nói:
- Bọn hắn đoạt được di tích bảo vật, có thể là dùng đạn hạt nhân tới chúc mừng…
- Ngươi dẹp đi!
Tần Thiên lắc đầu, vẻ mặt mẹ nó ngươi đang đùa ta à?
- Giang thúc, Khế Ước Linh của ngươi không sao chứ?
Trần Thư quay đầu nhìn về Giang Mặc, đoàn trưởng Trấn Linh Quân, nghiêm túc hỏi:
Giang Mặc miễng cưỡng nở nụ cười, nói:
- Còn chịu đựng được, trở lại Lam Tinh có thể trị liệu!
Trên thực tế, hiện tại hắn ta cũng không dám triệu hồi ra, chỉ sợ trực tiếp sẽ chết.
Tộc trưởng Nhân Nguyên đã kết luận Khế Ước Linh của hắn chết, khẳng định là có tự tin với kỹ năng của mình.
Cho dù có thể trị hết, e rằng cũng là một cái giá trên trời.
Trần Thư mở miệng nói:
- Hiệu trưởng, đến lúc đó ban thưởng cho ta, trước hết trị liệu cho Khế Ước Linh của Giang thúc!
Lần này hắn lập đại công, tuy là không chiếm được thi thể Hoàng Kim Quân Vương, nhưng ít ra là có một số phần thưởng phong phú.
Trần Thư nói:
- Nếu như phí tổn không đủ, đến lúc đó ta bổ sung là được rồi!
- Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm!
Trần Thư gật gật đầu, trong mắt có tia tán thưởng.
- Giang thúc, ngươi cứ yên tâm đi!
Trần Thư cười cười, mở miệng nói:
- Cho dù bán Hoa Hạ học phủ đi ta cũng sẽ chữa khỏi cho Khế Ước Linh của ngươi!
- ???
Khóe miệng Tần Thiên giật một cái, chút hảo cảm vừa mới xuất hiện trong lòng thoáng cái không còn sót lại chút gì.
Không ngờ đã sớm xem học phủ như tài sản riêng của mình đúng không?
Hiện tại hắn ta có chút lo lắng Trần Thư vừa mới tốt nghiệp, trực tiếp bán trường học đi…
- Quả nhiên là nghe tiếng không bằng gặp mặt!
Trên mặt tổng đốc Bắc Nguyên lộ vẻ tươi cười, hiện tại xem như đã thấy được chỗ không hợp lẽ thường của Trần Thư.
- Trần Thư, vị này chính là tổng đốc Bắc Nguyên!
Tần Thiên mở miệng giới thiệu:
- Đúng rồi, hắn họ Vu!
- Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận