Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1333: Ngươi biết tại sao ta tên là Tạ Tố Nam không (2)

- Ngươi bình thường lại cho ta, nếu không ta thật sự dùng túi phân trùm ngươi đấy!
- Ầy… Được rồi…
Tạ Tố Nam chấn động thân thể, lập tức bỏ dáng vẻ biến thái đi.
Hắn cười mà nói:
- Ca, hai điều kiện này thôi đúng không?
- Vẫn chưa xong đâu! Điều kiện thứ ba…
Vốn dĩ Tạ Tố Nam cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ biểu cảm dần dần cứng đờ…
Một tiếng trôi qua.
- Điều kiện thứ ba trăm hai mươi tám…
- Đủ rồi!
Khóe miệng Tạ Tố Nam giật giật mà mở miệng nói:
- Đại lão, ta đồng ý hết tất cả các điều kiện là được chứ gì!
Nếu không ngăn cản mà cứ để Trần Thư nói tiếp thì hắn có thể nói nguyên một ngày một đêm mà không có lấy một điều kiện bị trùng mất.
- Đừng có gấp gáp!
Trần Thư xua tay mà nói:
- Còn có điều kiện cuối cùng!
- Cái gì?
- Viết cho ta một bài văn nghị luận 179 vạn chữ, nội dung nhất định phải đều là ca ngợi ta…
- ...
Vẻ mặt Tạ Tố Nam cứng lại, mẹ nó, ngươi bị bệnh đấy à…
Hắn hít sâu một hơi để bình tĩnh cảm xúc trong đáy lòng, sau đó mới từ từ nói:
- Ca, ta mổ heo chứ không phải viết chữ…
- Nên thử chút chứ, cũng không khó mà!
Trần Thư nhếch miệng mà nói:
- Các sự tích của ta không đáng để cho ngươi ghi chép lại à?
- Đại lão, ngươi biết tại sao ta lại tên là Tạ Tố Nam không?
- Hả?
- Bởi vì viết sách khó đấy!(*)
(*) Tạ Tố Nam (谢素楠) và viết sách khó (写书难) trong tiếng Trung phát âm khá giống nhau.
Tạ Tố Nam giang hai tay ra, thở dài mà nói:
- Ngay cả tên của ta cũng đang chống cự nữa là, ngài lão đừng tra tấn ta được không…
- ...
Trần Thư sửng sốt, thế mà vẫn không phát hiện ra đấy.
- Thôi bỏ đi, bỏ đi.
Hắn lắc đầu, đưa sức mạnh Thú Hoàng trong tay cho Tạ Tố Nam.
Dù sao hắn cũng không dùng tới, chi bằng tăng thực lực của người nhà lên vậy.
Sau này khi hắn có thực lực đi săn Quân Vương thì còn cần lão Tạ giúp hắn tìm kiếm nữa.
- Cảm ơn đại lão!
Tạ Tố Nam nhếch mép cười, sau đó nhận lấy lực lượng tinh thần của Thú Hoàng.
Trùng Điệp trở nên vô cùng hưng phấn, tuy nó không biết đây là cái gì nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng đối với nó.
Nếu có thể nuốt vào thì chỉ e biên độ tăng lên cũng sẽ không ít hơn một lần tiến hóa huyết mạch đâu.
- Chuyển một triệu vào mỗi tài khoản ngân hàng của hai số này đi!
Trần Thư gửi số tài khoản của Vương Sách và một Ngự Thú Sư Vương Cấp khác cho lão Tạ.
- Không thành vấn đề, ta chuyển khoản ngay đây!
Tạ Tố Nam gật đầu, đưa sức mạnh của Thú Hoàng trong tay cho Trùng Điệp, sau đó vô cùng tập trung mà bắt đầu chuyển khoản.
Hắn mở miệng nói:
- Đại lão, rốt cuộc thứ này ở đâu ra vậy? Ta muốn mua thêm nữa!
- Mua?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn suy nghĩ rồi nói:
- Ở cửa hàng bán sỉ Long Uyên đó!
- ...
Tạ Tố Nam giật mình, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, thật sự đến từ Long Uyên.
Hắn đã hoàn toàn từ bỏ rồi, đó cũng không phải là nơi mà hắn có thể tới được.
Trần Thư nói chuyện phiếm với bốn người một lúc. Diệt trừ được mối họa lớn trong lòng là phân thân Thú Hoàng này khiến cho tâm trạng của hắn cũng trở nên vui vẻ hơn.
Hắn trở về phòng, nghĩ về năm bốn đại học của mình.
- Chuẩn bị hoàn thành thi tốt nghiệp, chờ Tinh Không Di Tích mở ra, còn công việc ấy à, không quan trọng…
Bây giờ Trần Thư đã nghĩ thoáng, có tìm được việc hay không cũng không đáng kể, mạnh lên mới là chuyện quan trọng nhất.
Vào lúc ban đêm, Tần Thiên nhắn cho hắn một tin:
- Trần Bì, ngày mai tổng bộ Ngự Long Vệ tìm ngươi.
- Tổng bộ?
Trần Thư sờ cằm rồi lẩm bẩm:
- Xem ra là muốn thưởng cho ta rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, ở tổng bộ Ngự Long Vệ.
- Một tội phạm như ta vậy mà cũng có thể tới đây nhận thưởng…
Trần Thư tinh thần phấn chấn bước vào tổng bộ, trong mắt hiện lên vẻ vui thích.
- Tội phạm Trần?
Đúng lúc này, một Ngự Long Vệ trong tòa nhà đi ngang qua, lập tức nhận ra Trần Thư.
- ...
Trần Thư nhướng mày, một Ngự Long Vệ gọi hắn như vậy, không hiểu sao cứ cảm thấy là lạ.
- Trần bộ trưởng đã đợi rất lâu rồi, đi thôi.
Đối phương cũng tỏ ra tự nhiên, dẫn hắn đi tới thang máy ở lầu một.
Hai người một đường đi tới lầu năm, Ngự Long Vệ trong tòa nhà lần lượt quăng ánh mắt khác thường tới, vẻ mặt đều hết sức kỳ lạ.
- Sao ai cũng nhìn ta kiểu như vậy chứ?
Trần Thư cúi đầu lẩm bẩm:
- Chưa thấy tội phạm bao giờ à…
Không bao lâu, cả hai đã đến trước cửa một văn phòng.
- Phòng phó bộ trưởng…
Trần Thư khẽ ngẩng đầu, sau đó nhếch miệng mà lẩm bẩm:
- Hóa ra lão Trần cũng giống lão Tần, đều chỉ là phó thôi à…
Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, cảm giác được có điều gì đó không lành.
Hắn bỗng quay đầu lại nhìn, thân thể lập tức chấn động.
Chỉ thấy Trần Thanh Hải đang mỉm cười nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Hình như tiểu tử ngươi hơi có vẻ xem thường thì phải?
- Ầy… Đại lão…
Vẻ mặt Trần Thư cứng lại, hắn gượng cười nói:
- Sao lại thế được chứ! Trứng thối thì cũng là trứng gà, tất nhiên phó bộ trưởng cũng là bộ trưởng mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận