Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 905: Đến lượt tội phạm ca của ngươi lên sân khấu rồi

- Hả?
Trần Thư gật đầu, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, xem ra quả nhiên hai người đã tìm được đúng chỗ rồi!
Lúc bình thường, các Bạch Ngân Lãnh Chúa sẽ không quần cư, bọn chúng đều có ý thức về lãnh thổ riêng, trừ phi có huyết mạch đẳng cấp cao hơn thì mới có thể khiến bọn chúng tập hợp lại như vậy!
Hai người không còn dám lại gần mà chỉ đứng từ xa để quan sát, chờ thời cơ đến.
- Phía trước có ba Lãnh Chúa, đừng hành động hấp tấp đấy!
Tạ Tố Nam nhắc nhở. Không cần nói đến Bạch Ngân Quân Vương, hai người còn đánh không lại ba Lãnh Chúa nữa là!
- Thu hồi Khế Ước Linh đi!
Vẻ mặt Trần Thư kiên định mà trực tiếp thu hồi Tiểu Hoàng vào Ngự Thú Không Gian.
- Không muốn sống nữa à?
Tạ Tố Nam trợn to hai mắt. Nếu như lúc này hung thú tấn công thì hai người có mà chạy đằng trời.
- Không có việc gì!
Trong tay của hắn cầm lấy Truyền Tống Dược Tề, một khi có nguy cơ thì lập tức chạy trước đã rồi có gì tính sau!
- Ngươi quả thật là muốn tiền không muốn mạng mà!
Cuối cùng thì Tạ Tố Nam cũng gật đầu rồi thu hồi Phi Thiên Trư, còn Trùng Điệp thì ở lại để tiếp tục điều tra kẻ địch.
Hai người bò rạp trên đất tuyết, giống như những thợ săn kiên nhẫn đang chờ đợi cơ hội tốt nhất!
Chỉ trong một ngày, thời cơ mà bọn họ muốn đã đến rồi!
Ba Bạch Ngân Lãnh Chúa lần lượt mang bộ tộc rời khỏi nơi này, trong mắt vẫn có vẻ không cam tâm, nhưng dường như lại không có cách nào phản kháng cả!
Tạ Tố Nam mở miệng nói:
- Trần Thư, phía trước không có khí tức sinh mệnh!
- Có vẻ là thật rồi!
Trần Thư nghe được điều này thì càng hưng phấn hơn, Trùng Điệp cũng không thể điều tra được thì đó không thể nào lại là Bạch Ngân Lãnh Chúa được.
Tạ Tố Nam hỏi:
- Chúng ta lên không?
- Lên!
Vẻ mặt của Trần Thư kiên định, khóe miệng nhịn không được mà gợi lên một nụ cười.
Tí tách! Tí tách!
Đúng lúc này, có nước rơi xuống đầu của hai người.
- Hả?
Trần Thư hơi giật mình, sau đó hít hít cái mũi.
Ngay sau đó, biểu cảm của hắn đột ngột thay đổi!
Thậm chí hắn cũng không quay đầu lại mà trực tiếp triệu hoán Thỏ Không Gian ra, sau đó sử dụng Không Gian Giam Cầm lên phía trên đầu của hai người!
Đồng thời, hắn cưỡng ép túm lấy Tạ Tố Nam rồi chạy băng băng về phía trước.
Gào!
Chỉ thấy một con Lam Sắc Cự Hổ cao bảy tám mét đang bay lơ lửng giữa không trung, nó có bốn cái cánh, có thể nhìn thấy rất rõ ràng chữ Vương ở trên trán.
Cho đến lúc này thì khí thế kinh khủng của nó mới dần dần tản ra!
- Mẹ nó chứ!
Trần Thư còn chưa tỉnh hồn, không ngờ đối phương vậy mà lại ở trên đầu bọn họ!
Cự Hổ không vọt đến vội vàng, trong ánh mắt có vẻ giễu cợt, giống như đang nhìn xuống một con sâu, con kiến vậy.
Trước đó, nó đã phát hiện ra hai con chuột này rồi, chỉ là không có hứng thú nên không để ý thôi.
Nhưng hai người này vẫn luôn không có dấu hiệu rời khỏi nên nó mới chắc chắn là đối phương đang nhắm đến nó!
- Trần Thư, có thể đánh được không đấy?
Vẻ mặt Tạ Tố Nam nghiêm túc, thậm chí còn có một chút sợ hãi nữa.
Nếu như không phải Trần Thư tự tin có thể làm được thì hắn đã chạy mất tiêu rồi!
- Đừng sợ! Có ta đây! Xem đòn sát thủ của ta đây này!
Trần Thư không hề do dự mà trực tiếp ném một bình dược tề ra.
- Hả?
Trong mắt Băng Tuyết Hổ Vương có một tia nghi hoặc, nhưng nó vẫn nuốt bình dược tề này vào bụng.
Ừng ực ực!
Trong tích tắc, dạ dày nó cuộn trào cứ như là bị sét đánh vậy, nhưng nó cũng chỉ đánh rắm một tiếng rồi khôi phục lại trong giây tiếp theo, hoàn toàn không có một vết thương nào cả.
- Trần Thư, đây chính là sát chiêu của ngươi đấy à?
Tạ Tố Nam trợn mắt há hốc miệng. Con mẹ nó, ngươi đang giỡn chơi đấy à?
Hai người trèo đèo lội suối, lặn lội đường xa đến đây chỉ vì khiến cho Quân Vương đánh một cái rắm sao?
- Ầy…
Trần Thư gãi đầu rồi nói:
- Chỉ là một lần thăm dò mà thôi!
Vừa nãy là thuốc xổ mang nhãn hiệu tội phạm mà hắn đích thân phối trí ra, vốn dĩ định cho Quân Vương đi ngoài một trận, nhưng hình như không có tác dụng mấy thì phải.
- Bây giờ mới là chơi lớn thật này!
Trần Thư vung mạnh tay phải hai lần rồi trực tiếp ném Tử Vong Dược Tề màu đen ra!
Vốn dĩ Quân Vương chẳng thèm ngó tới, nhưng ngay khoảnh khắc khi dược tề đến gần thì cặp mắt của nó lại tràn đầy khao khát, cứ như thể đang bị điều khiển vậy.
Gào!
Băng Tuyết Hổ Vương gầm lên rồi không hề do dự mà nuốt dược tề xuống bụng.
Vẻ mặt của nó rất nghi hoặc, nó không rõ tại sao chính mình lại điên cuồng đến như vậy nữa.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo thì đôi mắt của nó trợn to, thân thể lập tức rơi xuống.
Ầm ầm!
Ánh mắt của nó lộ vẻ đau đớn, cơ thể cứ liên tục lăn qua lăn lại, dáng vẻ như thể sắp chết bất đắc kỳ tử đến nơi.
Cùng lúc đó, nhiều loại kỹ năng Băng Tuyết khác nhau phóng ra, phạm vi rộng lớn đến mức không thể tin nổi.
- Bà mẹ nó, chạy nhanh đi!
Tạ Tố Nam kinh hô, hiện tại hắn đang vô cùng hoảng sợ!
- Hả? Nó ở cấp Bạch Ngân Nhất Tinh ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận