Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1289: Mẹ nó, ngươi còn dám nói mình nghèo nữa chứ

- Vậy ngươi đi kiếm đi chứ gọi điện thoại cho ta làm cái gì?
- …
Trần Thư giật giật khóe miệng. Nếu ta mà có tiền thì có đến mức gọi điện thoại cho ngươi sao?
- Là như vậy, bên ta có hơi gấp một chút, hơn nữa nếu như không khôi phục Khế Ước Linh lại được, ta thân là chủ lực mà lại không có một chút sức chiến đấu nào, vậy nhiệm vụ có thể sẽ phải chậm trễ đấy…
- …
Liễu Phong duy trì yên lặng, nói:
- Chỉ cần Năng Lượng Dược Tề đặc chế thôi đúng không? Ta sẽ nói với nhân viên quản lý của tòa nhà Nghiên Cứu Khoa Học.
- Cảm ơn!
Trần Thư gật gật đầu, trực tiếp cúp điện thoại đi.
Hắn nhếch mép cười một tiếng, nhìn về phía nhân viên mà nói:
- Có thể cho ta một nhúm thuốc được không!
Nhân viên cười khan một tiếng, hắn ta nói:
- Ừm… Trần Thư đồng học, ngươi chờ một chút, phía trên còn chưa có hạ lệnh xuống nữa…
- Không phải, vừa rồi ta cũng đã nói chuyện với giáo sư Liễu Phong rồi, cái này mà còn không được sao?
Trần Thư nhíu lông mày, hắn nói:
- Rõ ràng là ngươi không tin ta?
- À…
Nhân viên nói:
- Phiền ngươi chờ một chút.
Ai biết vừa rồi có phải là Liễu Phong hay không chứ? Đoán chừng chỉ là giả vờ một chút thôi. Với tính cách của Trần Thư, làm ra chuyện gì cũng không có gì là kỳ quái…
Cũng may không bao lâu sau, nhân viên ở đại sảnh đã nhận được tin tức.
- Phía trên đã nói rồi, có thể cung cấp miễn phí, không biết Trần Thư đồng học yêu cầu mấy bình dược tề?
- Rõ ràng là không tin ta!
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Lấy hai rương trước đi.
- ?
Vẻ mặt của nhân viên cứng đờ, hắn ta nói tiếp:
- Cái kia, một rương là mười hai bình…
Trần Thư mở miệng nói:
- Không cần lo đâu, ta cần dùng mà!
- …
Nhân viên giật giật khóe miệng. Miễn phí là có thể làm loạn đúng không…
Mười phút đồng hồ sau, trước mặt Trần Thư xuất hiện một rương Năng Lượng Dược Tề.
- Mười hai bình có đủ không?
Trần Thư sờ lên cằm, đầu tiên là triệu hoán ra Husky.
- Gâu gâu!
Chỉ thấy Husky hữu khí vô lực mà xuất hiện trước mặt mọi người, một bộ dạng như sắp nổ chết rồi vậy.
- Bà mẹ nó, ngươi đã làm gì Husky rồi hả?
Vẻ mặt của đám người A Lương chấn động. Từ trước tới nay bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Husky.
- Vấn đề nhỏ thôi!
Trần Thư mỉm cười, thuận tay cầm một bình Năng Lượng Dược Tề lên, liền tù tì mà nhét thuốc vào trong miệng Husky.
Uống hết mấy bình an vẫn không có một chút biến hóa nào, chỉ là đôi mắt của nó có hơi chút mở ra một chút, để lộ ra quang mang trí tuệ mà thôi.
- Con chó này có chuyện gì thế…
Nhân viên sửng sốt.
Bình thường, Bạch Ngân Khế Ước Linh chỉ cần hai bình Năng Lượng Dược Tề là được rồi. Nhưng hiện tại xem ra dường như có chút gì đó không được bình thường…
Trần Thư cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào. Uy lực của Bạo Tẩu Dược Tề đáng sợ như vậy, có một vài tác dụng phụ cũng là điều bình thường thôi.
Hắn lại cầm dược tề lên một lần nữa, lại từng bình một vào miệng Husky.
Bình thứ hai, bình thứ ba…
Cuối cùng, mười bình Năng Lượng Dược Tề đã khiến cho Husky có lại sức sống, thoát khỏi trạng thái suy yếu cực độ, thế nhưng hình như vẫn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
- Đừng có đút thêm nữa!
Nhân viên ngăn cản hành động của Trần Thư lại, hắn ta nói:
- Nó đã nuốt quá nhiều rồi, con cần thời gian để tiêu hóa nữa. Ngày mai lại đút thêm một bình nữa là được.
- Thế à…
Trần Thư gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục đút thuốc cho hai con Khế Ước Linh khác của mình.
Thỏ Không Gian cùng Slime cũng chỉ chịu một phần tư ảnh hưởng của Bạo Tẩu Dược Tề thôi, mức độ suy yếu kém xa Husky, tổng cộng cũng chỉ hao phí có mười bốn bình dược tề.
Vừa đủ hai rương Năng Lượng Dược Tề.
- Ngày mai lại đút thêm một bình, có lẽ đều có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong thôi.
Trần Thư vừa ý gật đầu một cái. Nếu như không mớm cho bọn chúng nắm thuốc này thì e rằng phải cần một khoảng thời gian nữa mới có thể khôi phục lại được.
- Cảm ơn.
Trần Thư phất phất tay về phía nhân viên quản lý, sau đó bèn quay người rời khỏi tòa nhà Nghiên Cứu Khoa Học.
Nhân viên tự lẩm bẩm:
- Chưa từng thấy còn có thể ăn như vậy, quả thực xem thuốc thành cơm mà…
Sáng ngày thứ hai, năm người lần lượt tỉnh lại.
- Vừa mới đến có hai ngày mà đã phải rời khỏi rồi sao? Thật là luyến tiếc Hoa Hạ học phủ…
Trần Thư cảm thán nói. Nhưng thật ra trong lòng hắn hiểu rất rõ thời gian hắn ở lại học phủ cũng không quá nhiều.
Bây giờ tất cả mọi người đều đã là năm thứ tư đại học rồi, chỉ cần vừa đến sang năm thì khoảng cách đến tốt nghiệp đại học cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
- Nhưng học phủ cũng không luyến tiếc gì ngươi đâu!
A Lương vừa vặn thu thập xong, hắn đi tới trong phòng khách.
- …
Trần Thư giật giật khóe miệng , nói:
- Ai nói, lão Liễu cùng lão Tần đều muốn giữ ta lại đó.
- Ngươi đang nói mớ giữa ban ngày đấy à?
Trên ban công, Liễu Phong lại cất bước đi đến, mang theo ý cười mà nhìn vèphía năm người.
- …
Bạn cần đăng nhập để bình luận