Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 486: Ta có thể đích thân xử lý chỗ của ngươi (2)

Ngược lại Husky có thể sử dụng được, nhưng Khế Ước Linh Hắc Thiết Cấp đã nuốt chửng Chân Bảo Bạch Ngân Cấp thì quá mức xa xỉ rồi.
Nếu như muốn phát huy tối đa tác dụng, để cho Bạch Ngân Cấp nuốt chửng là điều tốt nhất.
- Nếu đã như vậy, nó sẽ được chia theo 500 triệu Hoa Hạ tệ.
Sau một hồi cân nhắc, quyết định cuối cùng Trần Thư sẽ lấy một nửa, phần còn lại sẽ chia đều cho bốn người.
Để giành được Chân Bảo, Ngụy Trang Dược Tề và Bạo Tẩu Dược Tề của Trần Thư chắc chắn đã đóng một vai trò rất quan trọng.
Về việc phân chia quyền lợi, năm người chưa từng xuất hiện mâu thuẫn.
Phương Tư mở miệng tuyên bố:
- Có thể phải một lúc nữa mới kết thúc quá trình xử lý, các vị có thể tùy ý di chuyển.
...
Trần Thư rời khỏi phòng học 701, đi bộ trên con đường rợp bóng cây ở Hoa Hạ học phủ.
- Trần Thư học đệ.
Ngay lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Đó là ba người Kiều Nguyệt!
Trần Thư quay đầu lại, mở miệng hỏi:
- Các học tỷ, có chuyện gì sao?
Hắn dường như nghĩ ra điều gì, nói:
- Đừng lo lắng, ta sẽ sớm gửi lại cho ngươi bộ đồ ngủ khác.
- Ờ… không phải cái này…
Kiều Nguyệt lắc đầu, nói:
- Bọn ta muốn hỏi một chút, Dược Tề của ngươi…
Ngay sau đó, nàng ta lại lo lắng Trần Thư sẽ hiểu lầm, nói thêm:
- Nếu không tiện nói ra thì bỏ đi.
Bọn họ chỉ đơn thuần là vì tò mò, ai bảo Dược Tề của Trần Thư lại nghịch thiên như vậy?
- Ta đã giành được quán quân cuộc thi đấu Ngự Thú, thống đốc tỉnh Nam Cương đã trao cho ta.
Trần Thư chững chạc đàng hoàng mà nói hươu nói vượn.
Hắn cũng không thể nói thật được nên trực tiếp để cho một Ngự Thú Sư Vương Cấp tới chịu trách nhiệm, dù sao cũng không có người dám đi hỏi thống đốc.
Ba người Kiều Nguyệt chợt nhận ra, gật đầu nói:
- Thì ra là như vậy.
- Học đệ cứ yên tâm, bọn ta sẽ không nói cho ai biết đâu!
Ba người Kiều Nguyệt mỉm cười, xoay người liền rời đi.
Có lẽ là bởi vì quá tin tưởng Phương Tư, hơn nữa Trần Thư cũng có cảm giác tin tưởng Kiều Nguyệt và những người khác.
- Cùng một lúc có được 2 tỷ Hoa Hạ tệ, đúng là khiến người ta phiền não đây…
Trần Thư lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ u sầu.
- Tiền, đúng là nguồn gốc của nỗi đau!
Những người qua đường quay lại nhìn, ngay lập tức trợn mắt hốc mồm.
Ngươi đang nói những lời của con người sao?
...
Ngày hôm sau, Trần Thư đi tới cửa hàng bên trong tập đoàn Thiên Hoa.
- Trần tiên sinh, nguyên liệu nấu ăn mà ngài cần đã đến, có cần vận chuyển giúp ngài không?
- Ừm.
Trần Thư gật đầu, hẳn là một tháng nay hắn không thể trực tiếp đi mua nguyên liệu nấu ăn nên chắc chắn không thể tự mình xử lý nó.
- Ngươi giúp ta mang tới Trường học Kinh Đô Linh Trù.
Trần Thư không có nơi ở cố định ở Kinh Đô, vì vậy hắn chỉ có thể mang nguyên liệu nấu ăn tới phòng bếp riêng của Trương Đại Lực.
Nhân viên phục vụ cười nói:
- Tổng cộng là 112 vạn.
Trần Thư gật đầu, tuy rằng trong lòng thì kinh ngạc tại sao lại đắt như vậy, nhưng vì để thể hiện ra khí thế hào phóng, hắn cũng chỉ có thể bình tĩnh.
Dù sao cũng là công thức của Linh Trù Vương Cấp chuẩn bị, cộng với nó đến từ khắp nơi trên đất nước, nên việc vận chuyển và bảo quản là một khoản chi phí lớn.
Trần Thư thở dài, hai Khế Ước Linh mỗi tháng đã ăn hơn 100 vạn, còn ăn ngon hơn cả bản thân hắn.
Là người còn không bằng loài chó!
- Đúng rồi, cho ta một phần nguyên liệu chế tạo Hỏa Diễn Dược Tề cấp cơ bản! Còn hàng có sẵn không?
- Đương nhiên là có!
Nhân viên phục vụ cười nói, là tập đoàn quốc gia, nguyên liệu chế tạo Dược Tề cấp cơ bản đều có trong kho.
- Ừm, vậy là tốt rồi, tất cả đều gửi đến trường học Linh Trù.
Trần Thư rời khỏi cửa hàng Thiên Hoa.
Độ thuần thục Hỏa Diễm Dược Tề của hắn đã được nâng lên cấp Tông Sư, đương nhiên hắn cần phải thử các hiệu quả mới.
Một tiếng sau, Trần Thư đến tới trước cổng ra vào đại học Linh Trù.
Vừa chuẩn bị đi vào đại học, đột nhiên có đại gia ở cửa ra vào lên tiếng nhắc nhở:
- Tiểu hỏa tử, nhớ là đừng làm loạn!
- ...
Trần Thư gật đầu, không ngờ rằng đối phương lại nhận ra hắn.
- Đại gia cứ yên tâm, đích thân ta sẽ không xuất thủ!
Hắn cười, trong lòng thầm nói thêm: Ai khiêu khích ta, ta sẽ ném đạn hạt nhân!
Hắn bước vào đại học Linh Trù, đi tới phòng bếp riêng của Trương Đại Lực.
- Trần Thư, ngươi còn sống trở về?
Trương Đại Lực nhìn qua nhìn lại Trần Thư, tỏ vẻ vô cùng hối hận.
- Ngươi đây có ý gì?
Trần Thư khóe miệng giật giật nói:
- Ta đã trở lại, hình như ngươi có vẻ thất vọng?
Trương Đại Lực mở miệng nói:
- Gần đây ta mới học được một món ăn mới, đến lúc đó đích thân ta có thể xử lý chỗ của ngươi!
- ?
Trần Thư khẽ nhếch miệng, hóa ra ngươi còn đang suy nghĩ à?
Hắn thở dài, không khỏi nghĩ đến: Một học sinh xuất sắc như ta của thời đại mới, lẽ nào lại kết giao phải người bạn tồi tệ như vậy.
- Đúng rồi, tiện thể giúp ta nấu thịt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận