Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 266: Chúng ta là phế vật (tiếng hoan hô) (1)

Ai ngờ hai người thoáng cái liền đứng dậy, hấp tấp chạy tới, thế mà trong tay đã cầm sẵn… Bát đũa rồi.
Bây giờ nàng ta đã biết hai người lục lọi cái gì trong túi rồi…
Từ Tinh Tinh nói:
- Chúng ta đi nhanh đi, thời gian không chờ người!
- ...
Hứa Tiểu Vũ ngây ngẩn cả người ngay tại chỗ, mở miệng nói:
- Ba ngươi thật đúng là…
Suy nghĩ nửa ngày, nàng ta cũng không tìm ra một tính từ chuẩn xác, chỉ có thể bỏ qua.
Cuối cùng, một nhóm người rời khỏi trường học.
...
Mọi người đi tới một tiệm lẩu trong thành phố, đặt trước một phòng riêng.
- Ta muốn ngồi bên cạnh Trần Thư ca ca.
Muội muội của Vương Thanh Hàn đi tới bên cạnh Trần Thư, ánh mắt lóe lên ánh sáng, tràn ngập vẻ sùng bái.
- Tiểu Thanh Tuyết, trong lớp có ai khi dễ ngươi không?
Trần Thư sờ sờ đầu đối phương, mở miệng hỏi.
Vẻ mặt Vương Thanh Tuyết vui vẻ nói:
- Hiện tại không còn nữa, cảm ơn Trần Thư ca ca.
- Vậy thì tốt rồi, nếu như sau này có người khi dễ ngươi, trực tiếp đánh hắn sao?
- Người không hung ác đứng không vững!
Trần Thư trêu chọc, không ngừng thấm nhuần lý luận của mình.
Những người còn lại nghe thấy đều giật giật khóe miệng, nhất là Vương Thanh Hàn, trong lòng nàng ta cũng có hơi hối hận rồi:
Nàng ta cảm thấy đưa muội muội mình đến dường như là một sự lựa chọn sai lầm…
Những người còn lại cảm thấy vô nghĩa, nhưng Vương Thanh Tuyết lại mang vẻ mặt nghiêm túc, vững vàng nhớ kỹ lời này.
Lời nói của Trần Thư giống như một hạt giống ăn sâu vào trong lòng Vương Thanh Tuyết.
- Trần Thư, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì…
Vương Thanh Hàn ôm lấy muội muội, lo lắng nàng sẽ bị Trần Thư ảnh hưởng.
- Có làm gì đâu.
Vẻ mặt Trần Thư vô cùng vô tội mà nói:
- Ta sắp tốt nghiệp rồi, nhưng truyền thừa của Nam Giang Nhị Trung cũng không thể đứt đoạn được!
Trong nháy mắt, mọi người có chút không biết nói gì, truyền thừa tội phạm đúng không…
Thật không ngờ ngươi lại có chủ ý như thế này!
Để bồi dưỡng Vương Thanh Tuyết, Vương Thanh Hàn đã phải trả một cái giá rất lớn.
Nàng ta có dự cảm, thiên phú của muội muội tuyệt đối mạnh hơn nàng ta!
Nếu thật sự bị Trần Thư ảnh hưởng, vậy chỉ sợ thành phố Nam Giang lại xuất hiện thêm một tên tội phạm nữa…
Nhìn vào đôi mắt lóe sáng của Vương Thanh Tuyết, Trần Thư biết rằng lời nói của mình đã có tác dụng.
Trần Thư mở miệng nói:
- Đúng rồi, sau này hãy để Thanh Tuyết đi học ở Nam Giang Nhị Trung đi.
Có lẽ hiệu trưởng nằm mơ cũng phải cười tỉnh, hắn lại tiến cử nhân tài cho trường học đó chứ.
Mọi người bắt đầu thưởng thức bữa tối cuối cùng của năm nay, trên gương mặt tràn ngập niềm vui và sự hào hứng.
Hứa Tiểu Vũ hỏi:
- Trần Thư, ngươi muốn thi vào đại học nào?
Không phải nàng ta quan tâm Trần Thư, mà nàng ta đang quan tâm ngôi trường kia…
Trường học có hỗn loạn hay không hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của tội phạm!
Trần Thư chắc chắn nói:
- Hoa Hạ Học Phủ!
Nếu đã muốn làm điều gì đó thì tất nhiên phải thực hiện trong một ngôi trường giỏi nhất, nổi tiếng nhất!
Khế Ước Linh của Trần Thư chỉ là cấp F. Theo lẽ thường, chắc chắn hắn sẽ không được nhận vào Hoa Hạ Học Phủ.
Nhưng đó là đối với những người bình thường, chẳng liên quan gì nhiều đến Trần Thư cả…
Trần Thư gắp một miếng thịt bò béo ngậy, hỏi:
- Còn ngươi thì sao? Định thi đại học nào?
Hứa Tiểu Vũ suy tư trong chốc lát mới mở miệng nói.
- Ta sẽ chọn một trường đại học nổi danh ở Kinh Đô.
Tuy rằng nàng ta đã từng là học sinh giỏi đứng đầu khóa, hơn nữa còn được xưng là hạt giống của Hoa Hạ Học Phủ.
Nhưng thật ra, trong lòng của nàng ta rất rõ ràng, khả năng nàng ta thi đậu Hoa Hạ Học Phủ không cao.
Hàng năm, Hoa Hạ Học Phủ chấp nhận tuyển sinh khoảng năm trăm sinh viên, mà Hoa Quốc có hơn sáu trăm tỉnh và thành phố.
Điều này cũng có nghĩa là ở một số tỉnh, thành phố nhỏ, không có lấy một sinh viên thi đậu Hoa Hạ Học Phủ.
Thật không may, thành phố Nam Giang lại là một trong số những thành phố nhỏ đó.
Hơn nữa, các thành phố lớn sở hữu nguồn lực giáo dục phong phú, những người được nhận vào Hoa Hạ Học Phủ chủ yếu đều tốt nghiệp từ đó.
Người gần nhất thi đậu Hoa Hạ Học Phủ ở thành phố Nam Giang là Phương Tư, tính đến nay đã được ba năm rồi.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, năm nay cũng giống vậy.
Thiên phú của Hứa Tiểu Vũ rất mạnh, nhưng cũng có rất nhiều người có thiên phú tương đương nàng ta, ví dụ như: Vương Thanh Hàn, Đường Liệt, Từ Tinh Tinh, v.v…
Ý tưởng của những người còn lại gần như giống nhau, bọn họ đều cố gắng để thi đậu vào một trường đại học nổi danh ở Kinh Đô.
Tuy rằng không bằng Hoa Hạ Học Phủ, nhưng chỉ cần bọn họ đủ ưu tú thì vẫn có thể nhận được sự bồi dưỡng cực tốt.
Ngoại trừ Trần Thư có nguyện vọng cao cả ra, những người còn lại đều có chút phiền muộn.
Ai mà không muốn vào trường đại học tốt nhất chứ?
Trần Thư an ủi:
- Mọi người nghĩ thoáng chút. Nếu nhất định phải có người làm phế vật, vì sao người đó lại không thể là chúng ta chứ?
- Nào, mọi người hô với ta!
- Chúng ta là phế vật!
- …
Những người còn lại đều nhìn về phía Trần Thư, ngươi đang an ủi người khác đấy à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận