Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 461: Thực sự coi ta là tân thủ à

Băng Sương Long vỗ hai cánh, đi tới trên đầm lầy, móng sắc túm Husky lên.
- Gừ gừ.
Husky hất dơ bẩn trên người, tựa sát vào Sử Lai Mỗ, ngừng hành vi đi dạo phố nguy hiểm.
- Đi thôi, thời gian cấp bách.
Phương Tư mở miệng nói, phụ cận sẽ không có hung thú, mọi người trực tiếp vào sâu trong không gian.
Ngay khi đoàn người hành động, trên tầng trên cùng của cứ điểm Trấn Linh Quân, đang có ba người thương thảo gì đó.
Một người trung niên mặc quân trang, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói:
- Lý chuyên gia tới chưa?
Người của Trấn Linh Quân nói:
- Báo cáo Đoàn trưởng, chắc buổi chiều là sẽ đến cứ điểm.
- Ừ, mau lên.
Vương Chấn Long gật đầu, trong mắt có vẻ sầu lo.
Hắn là quân đoàn trưởng Trấn Linh Quân đóng ở Hoạt Mộc Chiểu Trạch, phụ trách tất cả công việc trong không gian.
Mấy ngày gần đây, căn cứ vào trang bị cứ điểm truyền về, nhiệt độ của Hoạt Mộc Chiểu Trạch đột phá trị số bình thường.
Tuy chỉ vượt quá hai độ, nhưng Vương Chấn Long lại rất coi trọng.
Dị không gian là không có thay đổi mùa, nhiệt độ khí hậu hàng năm đều sẽ cố định ở trong một phạm vi.
Có lẽ một chút biến hóa rất nhỏ cũng sẽ có biến cố to lớn xuất hiện.
- Hy vọng không có vấn đề gì.
Tuy hắn là thực lực Hoàng Kim một sao, nhưng chưa chắc đã có thể ứng đối với toàn bộ biến cố.
- Ơ? Đám người đó?
Vương Chấn Long hơi ngẩn ra, nhìn Khế Ước Linh bên cạnh đám người Trần Thư.
Dựa vào kinh nghiệm già dặn, hắn lập tức có thể phán đoán ra cấp bậc tiềm lực ngự thú này.
- Thiên tài của Hoa Hạ Học Phủ à?
Hắn nói nhỏ một tiếng, nói:
- Đúng là niên thiếu hữu vi, cấp Hắc Thiết cũng dám đến Hoạt Mộc Chiểu Trạch.
...
Lúc chạng vạng, mọi người một đường đi tới, đã đến vị trí vắng vết chân người.
Tuy phiêu lưu ở dị không gian cấp nguy hiểm cực lớn, nhưng cũng có nghĩa là tiền lời cao hơn.
Phương Tư quyết đoán nói:
- Nghỉ ngơi tại chỗ, ban đêm sẽ không xuất phát.
- Phương Tư tỷ, không gặp phải hung thú, sao lại không đi?
- Trần Thư hơi ngẩn ra, mở miệng nói.
- ?
Ánh mắt Kiều Nguyệt trở nên nghi hoặc, nói:
- Trần Thư học đệ, ngươi cứ muốn gặp phải hung thú làm gì?
Mọi người nhìn lại, thì ra ngươi không giết hung thú thì ngủ không yên à?
- Không phải, nếu không có thịt mãnh thú, đồ ta mang theo không phải là lãng phí à?
Trần Thư thần sắc bình tĩnh, trực tiếp từ trong ba lô lấy ra một cái nồi sắt cùng với các loại đồ gia vị làm lẩu.
Mắt mọi người trợn trừng, ngươi là tới chơi xuân à? Đến dị không gian cũng muốn nấu lẩu?
- May mà ta mang theo chút đồ ăn.
Trần Thư lại lặng lẽ lấy ra trứng muối, bò cuộn…
- Cái này…
Trong mắt mọi người tràn ngập vẻ nghẹn lời, không ngờ Trần Thư lại chuẩn bị những thứ này.
Lục Chỉ Ngưng mở miệng nói:
- Trần Thư học đệ, ngươi sẽ không ăn hết chứ?
- Học tỷ, sao có thể như vậy được?
Trần Thư cười cười, nói:
- Thực sự coi ta là tân thủ à.
Mọi người hơi thở phào, xem ra Trần Thư là có kinh nghiệm.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lập tức ngây đơ.
Chỉ thấy Trần Thư lại lặng lẽ lấy ra hai cái bình lớn.
- Đương nhiên là còn đồ uống nữa.
...
Mọi người chỉ cảm thấy vô cùng thái quá, thậm chí có một loại ảo giác bọn họ vẫn đang ở Lam Tinh.
Đương nhiên, nói tới nói lui, lẩu đương nhiên là vẫn ăn!
Bốn người liếm liếm môi, thầm nuốt nước miếng, đồng loạt xông tới.
Trần Thư nhặt củi ở xung quanh, dựng một cái giá đơn giản, để nồi sắt lên trên.
- Husky, tới đây đốt lửa.
Trần Thư xoa xoa đầu chó, trực tiếp cường hành túm Husky tới.
- Gừ gừ.
Vẻ mặt Husky rất không tình nguyện, nhưng trước dâm uy của tội phạm, chỉ có thể ngoan ngoãn sử dụng hỏa diễm oanh kích.
Bùm!
Quả cầu lửa phun ra, trực tiếp nổ tạc nồi sắt.
- Mẹ kiếp!
Trần Thư mau tay nhanh mắt, ngay lập tức đỡ được nồi sắt.
- Ngươi con mẹ nó.
Khóe miệng hắn giật giật, lại đặt nồi sắt về, không ngờ uy lực quả cầu lửa của Husky lại lớn như vậy.
- Để ta.
Phương Tư mở miệng nói, trực tiếp bảo Xích Viêm Long đi lên xông lên, phun ra một cột lửa nhỏ.
- Nấu lẩu vẫn là hỏa long đáng tin hơn.
Trần Thư giơ ngón tay cái lên, xoa đầu chó:
- Đồ Vô dụng.
- Gừ gừ.
Husky vô cùng ủy khuất nhìn tới, nó đều là nghe theo mệnh lệnh của Trần Thư mà.
Một lát sau, nước lẩu trong nồi sắt sôi lên, trong nhất thời mùi tỏa ra bốn phía. . ..
- Ùng ục.
Đám người Phương Tư đồng loạt nuốt nước miếng, không ngờ ở dị không gian cũng có thể ăn lẩu.
- Thấy không, Husky!
Trần Thư chỉ chỉ dầu trong lẩu, nói:
- Cái này cũng giống như ngươi, đều là phế vật (phí vật)!
- Gừ gừ.
Husky không ngừng cào đất, biểu hiện ra sự bất mãn của mình.
Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên có một dị vật hạ xuống, mắt thấy sắp trực tiếp rơi vào trong nồi.
- Mẹ kiếp! Hủy lẩu của ta, không đội trời chung.
Trần Thư cả kinh, adrenalin của hắn tăng mạnh, trong nháy mắt liền đánh ra một quyền.
Thậm chí còn chẳng buồn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì rơi xuống.
Bùm!
Một con ếch khồng lồ chừng nửa mét bị trực tiếp đánh bay, cuối cùng thân thể rơi xuống đất, run rẩy một chút rồi trực tiếp tắt thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận