Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 951: Đây là phim khoa học viễn tưởng sử thi gì thế? (2)

Bây giờ hắn ta không còn muốn lấy lại Huyết Mạch Châu nữa rồi, chỉ muốn giữ lại chiếc quần đùi của mình thôi.
- Hửm? Giọng nói này?
Mặt hai người bọn Trần Thanh Hải trông rất kỳ lạ, bọn họ thấy giọng nói này rất quen.
- Không phải là Trần Thư đó chứ?
Hai người họ quay sang nhìn nhau, khóe mắt cứ giật giật rồi ngơ cả người ra.
Một Vương Cấp Ngự Thú Sư bị một tên Bạch Ngân đuổi theo ăn cướp? Hơn nữa lại còn đến mức còn mỗi một cái quần đùi.
Con mẹ nó đây là phim khoa học viễn tưởng sử thi à?
- Bắt hắn ta lại trước đã.
Diệp Vũ bình tĩnh trở lịa, không suy nghĩ về giọng nói đó nữa.
Năm con Khế Ước Linh của hắn ta cùng xông lên, chặn luôn đường lui của kẻ xâm nhập.
Trần Thanh Hải gật gật đầu, hai người họ đều chỉ là Vương Cấp Nhất Tinh thôi, họ không dám có bất cứ sơ hở gì.
Nam tử người lai kia trông rất quả đoán, ngoài Hắc Sát mà hắn ta đang cưỡi ra thì bốn con Vương Cấp Khế Ước Linh còn lại đều đi lên trước, sử dụng đủ các thể loại kỹ năng, chúng nó cứ như đang liều mạng vậy.
- Hai ngươi mà đòi đánh với ta sao?
Cùng lúc đó, con Hắc Sắc Sát Ngư kia cũng sử dụng kỹ năng.
Rất nhiều những giọt sương màu đen được phun ra, che mất tầm nhìn ở mọi hướng.
- Cẩn thận chút đi, kĩ năng cảm nhận của Khế Ước Linh của ta cũng bị chặn lại rồi.
Diệp Vũ lên tiếng nhắc nhở, sắc mặt nó trông cảnh giác vô cùng.
Nam tử người lai cười khểnh, hắn ta không định ở lại đây lâu, muốn cưỡi Hắc Sát rời khỏi nơi này.
Một là vì hắn ta lo đội quân chi viện của Hoa Quốc sẽ lũ lượt kéo đến, một điều nữa là vì Trần Thư. Nếu ở đây lâu hơn nữa thì chúa mới biết đối phương sẽ làm gì.
Nhờ có màn sương màu đen chặn lại nên nam tử đó đã thành công tránh được hai người bọn Trần Thanh Hải, đi thẳng ra bên ngoài chiếc hố đó.
- Grao!
Bốn con Khế Ước Linh của hắn ta gào lên, phóng thích một kỹ năng mạnh của mình, khiến hai người bọn Trần Thanh Hải bị ảnh hưởng.
Thế nhưng chỉ một giây sau đó thôi, ba con Khế Ước Linh trong đó đều chạy đi hết, chúng không nán lại một chút nào.
Cuối cùng, chỉ còn lại một con Khế Ước Linh, nó đấu như điên để giữ chân hai người bọn Trần Hải Thanh, hiển nhiên, nó đã bị coi là một con cờ bỏ đi.
Năm con Khế Ước Linh của nam tử kia đều đang không ở trong trạng thái đỉnh cao, muốn trốn thoát khỏi hai người kia thì chắc chắn phải trả giá.
Trần Thanh Hải và Diệp Vũ bị màn sương màu đen đó ngăn lại, không nhỉn rõ gì cả. Cộng thêm việc họ cũng kiêng dè thực lực của đối phương nữa, không ngờ đối phương lại chạy đi ngay như vậy.
- Ta sẽ còn quay lại! Đồ nhóc con chết tiết, thì này không báo, thề không làm…
- Bùm!
Hắn ta còn chưa kịp nói xong lời răn đe của mình thì bị đập đầu vào một cái gì đó, hắn ta chỉ thấy đơ ra thôi.
Ngay sau đó, một cái gì đó màu đen chùm xuống, cùng với đó là một mùi rất khó tả.
- Không có bảo vật gì thì sao không nói sớm!
Ánh mắt Trần Thư đầy vẻ giận dữ, hắn đấm người kia thùm thụp cả.
Hắn cuối cùng cũng chắc chắn được việc đối phương không có bảo vật gì cả, không nhịn được, nói với vẻ giận dữ.
- Ta nhìn ra rồi, nhà ngươi muốn mượn tay ta để chạy rông đúng không?
- ??
Nam tử kia bực tức vô cùng, hắn ta muốn lên cơn đau tim luôn rồi.
Mình không chỉ bị giày vò mà còn bị làm nhục bằng ngôn ngữ nữa sao?
- Uỳnh!
Khế Ước Linh ở bên cạnh không dám sử dụng kỹ năng, chỉ sợ làm hại đến chủ nhân nên chỉ có thể dùng người đụng hắn, muốn tiêu diệt luôn người này.
Trần Thư cười khểnh một cái rồi uống một ngụm Dược Tề, hắn biến mất ngay lập tức.
Khế Ước Linh bị đụng hụt.
- Hai vị tiền bối, tên này muốn chạy kìa, mau đuổi theo đi.
Giọng Trần Thư cực to, hắn khiến hai người bọn Trần Thanh xác định được vị trí ngay tức khắc.
Hai người họ ý thức được kế hoạch chạy trốn của đối phương nên đưa Khế Ước Linh qua đó ngay lập tức.
Lúc này, nam tử đó kéo túi phân Urea trên đầu mình xuống, có hẳn năm cái luôn!
Đúng là một tên bệnh hoạn, điên rồi.
Nam tử đó nhìn xung quanh không có một ai cả, hắn ta gằn giọng nói.
- Thằng tiểu tử, ta sẽ băm nát ngươi ra.
Nói rồi hắn ta cưỡi Hắc Sát rời đi, để lại thêm một con Khế Ước Linh để cắt đuôi.
Hai người bọn Trần Thanh Hải đã đến gần lắm rồi, không bỏ ra gì đó thì không được rồi!
Hai con Khế Ước Linh Vương Cấp Nhị Tinh liều mạng để giữ chân hai người kia lại.
Khi nam tử kia chạy chưa được bao xa thì trên người con Hắc Sát mà hắn ta đang cưỡi có vài đốm màu xanh, hình như nó đang cố thoát ra khỏi xiềng xích gì đó.
Kỹ năng trinh sát do ông già để lại mất tác dụng rồi.
- Mau tàng hình đi.
Nam tử thở phào một hơi, thu hồi hai con Khế Ước Linh kia về.
Hắc Sắc Sát Ngư tạo ra một tấm màn bảo hộ màu đen, nó và người kia rơi vào trạng thái tàng hình.
- Mục tiêu biến mất rồi sao?
Trần Thư dùng Truyền Tống Dược Tề để đuổi theo, thế nhưng mục tiêu lại biến mất rồi.
- Để ta gặp lại ngươi thì đến cái quần đùi cũng không còn đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận