Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 718: Đầu có thể rớt nhưng kiểu tóc không thể rối!

Liễu Phong cau mày hỏi:
- Các ngươi làm đồ uống này bằng vàng hay là bình rượu được làm bằng vàng?
- …
Bồi bàn cũng hiểu ra, hắn ta nói:
- Hai vị khách nhân, các ngươi cũng biết vị trí ở đây có giá vận chuyển rượu quá cao!
- Có thể nào mà…
Trần Thư ho khan một tiếng, hắn nói:
- Chúng ta có thể ký sổ trước rồi thanh toán sau được không?
- Ý ngươi là quỵt tiền sao?
Bồi bàn trừng lớn mắt mà nói:
- Nơi này là địa bàn của Giáo Hội đấy!
- Làm bầu không khí sôi động lên thôi!
Liễu Phong không do dự nữa, vì để đề phòng thân phận bị bại lộ, hắn ta gọi hẳn hai chục cốc bia.
Lúc này bồi bàn mới ghi lại, rồi quay người rời đi.
Trần Thư mở miệng lẩm bẩm:
- Chết tiệt, hai chục cốc bia mà dám bán tới năm vạn, sau này ta cũng muốn bán giá giống vậy!
- ?
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, hắn ta nói:
- Ngươi làm người đi được không!
Ngay sau đó, hắn ta lại nói:
- Đúng rồi, Trần Bì, khi nào các khoản chi sẽ được chia ra?
- Thời tiết hôm nay quả thật không tệ!
Trần Thư nằm ngửa ra, trông rất thoải mái.
- Ngươi nghĩ ngươi có thể đổi chủ đề được sao?
- Lão sư, thật sự ta không có tiền!
Trần Thư giơ hai bàn tay ra, dù sao mọi thứ cũng tệ rồi, hắn không sợ mọi thứ tệ hơn. Thật sự là hắn đang nói thật, tuy những thứ trong ba lô tác chiến của hắn đều nghịch thiên nhưng cũng không đáng bao nhiêu tiền cả. Hắn ở đây là để kiếm tiền, không phải để tiêu tiền!
Liễu Phong quan sát một chút, lúc sau mới nói:
- Thật không?
- Nếu như có thể dùng túi phân để thanh toán, ta có thể mua nguyên cái quán bar này đó!
Trần Thư vừa nói vừa mở ba lô tác chiến ra. Bên trong đủ loại túi phân với đủ màu sắc , một cổ mùi phân bốc lên!
- Đủ rồi! đủ rồi!
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, trực tiếp ngăn cản hành vi của Trần Thư.
Ngay khi nhìn thấy túi phân, hắn ta đã cảm thấy hơi đau đầu rồi.
Ngay lúc này, bồi bàn mang bia tới. Tuy rằng hai người đang ăn uống thoải mái, nhưng thật ra lại đang nghe lén cuộc trò chuyện của những người khác để đạt được thông tin tình báo.
- Hai vị, hai người mới tới đây à?
Bỗng nhiên, một tên nam tử trung niên quần áo chỉnh tề bước đến với đôi mắt đầy mơ màng, ngồi xuống bên cạnh hai người họ.
- Tội phạm Nam Giang, Trần Thư!
Trần Thư nhướng mày, chỉ vào Liễu Phong mà nói:
- Vị này là tên phóng hỏa Kinh Đô, Liễu Phong!
- ?
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, thật muốn đánh Trần Thư một trận tơi bời.
Ngươi lại đặt biệt hiệu lung tung đúng không?
Nhưng không thể không nói, quả thực là có chút thích hợp…
- Vậy cũng được xem như là gặp được đồng hương rồi đấy!
Tên trung niên cười cười, nói:
- Ta là Triệu Vệ ở thành phố Lam Hải!
- À thành phố Lam Hải, ta biết rồi!
Trần Thư cười nói:
- Gia tộc thực thần gì đó kia ở ngay thành phố Lam Hải!
- Đúng vậy, nói đến Đỗ gia quả thật không đơn giản!
Triệu Vệ cười, tinh thần phấn chấn nói:
- Của cải nhà bọn hắn nhiều đến mức đếm không xuể!
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Ồ! Vậy ngươi đã từng thấy qua số dư thẻ ngân hàng của nhà hắn chưa?
- Quả thật là chưa!
Triệu Vệ nói:
- Tại hạ được gọi là Diệu Thủ Không Không, đã từng đến tầng hầm Đỗ gia, bên trong có đủ loại tài nguyên Ngự Thú…
Vừa nói, mắt hắn ta sáng lên, hận không thể quét sạch nơi đó luôn.
- Gia tộc thực thần thật ra cũng bình thường, cũng đã buôn bán nhiều năm như vậy rồi!
Trần Thư lắc đầu nói:
- Đúng rồi Triệu huynh, làm thế nào mà ngươi biết bọn ta mới đến đây thế?
- Ta đã ở trên đảo được hai năm rồi, rất quen thuộc với những khuôn mặt trong quán. Người lạ chỉ một thoáng thôi là ta đã nhận ra ngay!
Triệu Vệ bình tĩnh mở lon bia trên bàn ra, thấy hai người không nói gì, hắn ta cũng khẽ nhếch miệng cười, mở miệng nói:
- Nhớ hai năm trước, khi lần đầu tiên ta đặt chân lên hòn đảo…
Cả ba vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Chưa đầy một giờ, đối với tình báo trên đảo này hai người Trần Thư đã biết được bảy tám phần rồi!
- Ta đi vệ sinh!
Liễu Phong đứng dậy rời khỏi bàn rượu.
Trần Thư nhướng mày, xoa xoa hai tay mà nói:
- Mà này, Triệu ca, ngươi nói tầng hầm Đỗ gia có nhiều của cải, ngươi có vị trí cụ thể không?
- Chẳng lẽ lão đệ là người đồng đạo?
Triệu Vệ nhếch miệng, cười nói:
- Đáng tiếc là chúng ta không thể quay lại đó được đâu, mà nói cho ngươi biết cũng không sao, hình như là ở trên phố Tam Thanh của thành phố Lam Hải…
Trần Thư gật đầu, tiếp tục trò chuyện với hắn ta.
Một lúc sau, Liễu Phong quay lại, cảm thấy gần như đã nắm được hầu hết thông tin rồi liền chuẩn bị rời đi.
Hắn nắm lấy vai đối phương, cười nói:
- Đúng rồi, Triệu Vệ, lấy ra đi!
- Cái gì? Lấy cái gì ra?
Đôi mắt Triệu Vệ đầy mơ màng khó hiểu.
- Trong lúc uống rượu, ngươi đã trộm đồ của ta năm lần! Như vậy không phải hơi quá đáng sao?
Trần Thư hơi giật mình, không ngờ có người lại dám trộm đồ của Liễu Phong.
- Ta không biết ngươi đang nói gì cả… Ui… Đau!
Triệu Vệ đanh muốn ngụy biện thì bả vai của hắn ta đã vang lên tiếng kèn kẹt. Một cơn đau dữ dội ập đến khiến hắn ta tỉnh táo ngay lập tức.
- Ngươi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận