Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 911: Hai câu nói này có liên quan gì đến nhau về mặt logic không?

Cho dù là thi thể thì nó vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng, Quân Vương đã chết ấy vẫn uy nghiêm vô cùng, khiến đám hung thú phải sợ hãi.
Có hai người đang đứng ở bên cạnh.
Một người đang chắp hai tay ra sau, trông rất ung dung, đầy vẻ vô địch thì sẽ cô đơn.
Còn một người thì đang giơ một lá cờ lên, trông rất khổ sở, trên đó viết một dòng chữ.
- Tội phạm Nam Giang.
- Chuyện gì thế này?
Có người lẩm bẩm, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Cho dù là có hàng vạn thiên tài đến đây để rèn luyện, hay là quân biên phòng đang đứng trên tường thành thì đều đứng đơ ra, không động đậy, trông họ ngơ ngác vô cùng.
Thực ra ngoài một vài người ít ỏi ra thì những người khác đều không nhận ra đó là thi thể của Quân Vương.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc là hành vi của hung thú và cả dòng chữ đập vào mắt đó nữa.
- Grao grao…
Đám hung thú vẫn hoảng loạn như vậy, nhưng chúng cũng không dám tấn công con người mà chỉ chạy sang hai bên để trốn, muốn giữ mạng thôi.
Lúc này, trên chiến trường có hai người đang nhìn về phía quả bóng tròn to đùng ở phía xa.
- Thạch thiếu, Trần Thư xuất hiện rồi.
Ánh mắt Vương Thành đầy vẻ hưng phấn, hắn ta nói.
- Ta sẽ đến khiêu chiến hắn ngay lập tức.
Hắn ta vừa đi được vài mét thì đã bị Thạch Tử Minh đá bay rồi.
- Khiêu cái đầu ngươi ấy, con mẹ nó ngươi muốn ta đi chết đúng không?
Thach Tử Minh đưa tay lên nắm lấy cổ áo đối phương, trông rất hãi hùng.
Ngự Thú Đoàn bọn họ đã từng săn được thành công Quân Vương một lần, đương nhiên là hắn ta đã nhận ra được sự bất bình thường của Lam Sắc Cự Hổ rồi.
Một con Bạch Ngân Quân Vương chết, hắn ta lên để làm trò à?
- Thạch thiếu, không phải chúng ta đến để đánh Trần Thư sao?
Vương Thành gãi đầu, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.
- Đánh cái gì mà đánh? Ta chỉ đến rèn luyện thôi mà.
Thạch Tử Minh nói khẽ.
- Đừng để bị hắn nhìn thấy, trốn đi đã.
Hai người họ trốn chui trốn lủi trong đám người, chỉ sợ bị Trần Thư phát hiện ra, kế hoạch phục thù trước đó chẳng khác gì một trò cười cả.
Tràn Thư lúc này hoàn toàn không thèm để ý đến hai người kia mà chỉ hưởng thụ ánh mắt của mọi người thôi.
- Nhà ngươi thế này là… kiểu gì đấy?
Liễu Phong cưỡi Khế Ước Linh đi đến, trong ánh mắt vừa có vẻ kinh ngạc vừa có vẻ ngờ vực, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lam Sắc Cự Hổ.
- Cứ làm to mọi chuyện lên, ta chỉ tiện tay giết một con Quân Vương thôi mà.
Trần Thư mím môi, trong lòng hắn thấy đắc ý vô cùng nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ ra vẻ bình tĩnh.
- Lại còn tiện tay? Nhà ngươi muốn bay lên luôn rồi à?
Liễu Phong lườm hắn mọt cái, đến cả hắn ta cũng không làm được, nói như vậy thì thực lực của Trần Thư mạnh hơn hắn ta chắc?
Về cơ bản thì hắn ta có thể chắc chắn một điều là hắn lại sử dụng thủ đoạn gì của tội phạm rồi.
Trần Thư thở dài một hơi, nói với vẻ bất lực.
- Hết cách rồi, Chu đoàn trưởng không cho ta giết Lãnh Chúa nên ta chỉ có thể ra tay với Quân Vương thôi.
Trong mặt Chu Uyên đầy vẻ hoài nghi nhân sinh, con mẹ nó ngươi đang đùa ta đúng không?
Hai câu nói này có liên quan đến nhau về mặt logic không?
- Lão Chu, giải tán mọi người đi đã.
Liễu Phong ra hiệu cho hắn ta bằng ánh mắt, không muốn để những người khác biết.
Một Ngự Thú Sư Bạch Ngân Nhất Tinh giết một Bạch Ngân Quân Vương.
Con mẹ nó chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ chẳng khác gì một câu chém gió cả.
Chu Uyên gật đầu, ra lệnh cho quân biên phòng đưa mọi người về lại Bắc Ngự Chi Thành.
Còn về mười vạn hung thú đó, chúng đã chạy mất tăm từ lâu rồi.
Mọi người lần lượt quay về, nhưng đại đa số mọi người vẫn đang nhìn chằm chằm Trần Thư.
Cơ Phong cưỡi con Thanh Sắc Phượng Điểu đi đến, hắn ta chỉ vào thi thể của Cự Hổ, run lẩy bẩy, nói.
- Chu thúc, cái này… cái này…
- Được rồi, đừng hỏi nữa, quay về đi đã.
Chu Uyên nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói.
- Bảo bọn Giang Đa Dư rời đi hết đi, không được truyền tin này ra ngoài.
Là thiên tài đỉnh cao của Hoa Quốc, không chỉ có thực lực mạnh, họ cũng có hiểu biết rất rộng nữa, họ đã nhìn ra rồi.
- Là thật sao?
Nghe vậy xong, mắt Cơ Phong trợn tròn lên, tim hắn ta sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Chu Uyên nghiêm mặt lại, hét lên.
- Rời đi!
Cơ Phong lúc này mới không thu bớt vẻ bất ngờ của mình lại, hắn ta không hỏi thêm gì nhiều nữa.
Hắn ta nhìn Trần Thư thật lâu nhưng cuối cùng vẫn chọn cách là rời đi.
Có thể giết được Bạch Ngân Quân Vương, sợ là thực lwujc đã tương đương với Vương Cấp luôn rồi.
Thi Đấu Ngự Thú toàn quốc còn ý nghĩa khỉ gì nữa, đây hoàn toàn là một sự đả kích khiến người ta phải nhụt chí ấy chứ.
Liễu Phong nhìn về phía Tạ Tố Nam, nói.
- Còn cả ngươi nữa, bỏ cái túi phân Urea xuống.
- Vâng.
Lão Tạ như trút bỏ được gánh nặng vậy, vội vàng bỏ lá cờ trong tay xuống.
Hắn ta thầm thề trong lòng rằng sau này chắc chắn sẽ không bán linh hồn mình vì tiền đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận