Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1733: Các ngươi sao phải làm mức này chứ? (2)

- Đây chính là quán quân thế giới sao? Sao ta cảm thấy có chút giống tội phạm vậy, không chắc lắm, phải xem xét lại…
- Ta cũng đồng ý, thậm chí ta cảm thấy bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ném đạn hạt nhân ra.
- Không hổ là quán quân thế giới, có vài phần giống phong thái của ta năm đó.
- Vị đại lão kia, chúng ta đang khen, có thể đừng tự khoe khoang mình được không…
Mọi người nghị luận ầm ĩ, nhưng trong mắt đều tràn đầy tôn sùng, dáng vẻ bị Trần Thư thuyết phục.
Nhiệm vụ hộ tống có thể thuận lợi như thế, đương nhiên không thể không có công của Trần Thư.
- Haizzzz…
Liễu Phong nhìn Trần Thư được mọi người vây quanh, nhịn không được thở dài một hơi:
- Mẹ nó ta là một giáo sư, lại có thể không bằng một tên tội phạm, quả thật ngoài dự liệu.
- Sao thế, Lão Liễu, ngươi ghen tỵ sao?
- Ta ghen tỵ cái gì?
Liễu Phong bĩu môi, nói:
- Chỉ là cảm khái một chút, nói thế nào đi nữa, hắn cũng là học sinh của ta.
- Trần Bì, phát một ít đậu phụ thối đi.
Đại Lực cưỡi Slime, chen vào đám người, chỉ vào đống đậu phụ thối xếp thành ngọn núi nhỏ bên cạnh, nói:
- Hả?
Mọi người đều tỏ ra không hiểu, bọn họ cũng không thiếu thức ăn, không cần thiết phải ở chỗ này phát đồ ăn chứ?
Trần Thư giải thích một đơn giản tác dụng của đậu phụ thối.
Trong chốc lát, vẻ mặt mọi người chấn động, hai mắt phát sáng, không ngờ lại có thứ tốt như vậy.
Trần Thanh Hải lập tức phái người đi phân phát đậu phụ thối.
Mặc dù không thể phát cho mỗi người một cái, nhưng một trăm người hợp thành một đội, có thể dùng chung một miếng đậu phụ thối.
- Bộ trưởng, hiện tại còn bao nhiêu người chưa đến?
- Nhanh thôi, vẫn còn năm tiểu đội nữa chưa dẫn đội về.
Trần Thanh Hải không cần kiểm tra số người, chỉ cần biết số lượng của ngư thú sư vương cấp là được rồi.
- Vậy thì tốt… vẫn phải nhanh trở về Hoa quốc.

Năm ngày trôi qua rất nhanh, năm Vương cấp ngự thú sư lần lượt quay trở về đại đội ngũ, mang theo mấy vạn đồng bào.
- Cuối cùng cũng có thể rời đi rồi!
Vẻ mặt mọi người nhộn nhạo một phen, trong mắt có một tia vui sướng khó mà dằn xuống được, thân thể không ngừng run rẩy.
Lúc hòa bình, họ có thể thường xuyên về nước, nhưng bây giờ hung thú đại loạn, họ đã rất lâu chưa về nước, trong lòng đương nhiên rất nhớ mong.
- Các vị! Truyền tống thông đạo sắp mở rồi, tập hợp theo thứ tự!
Trần Thanh Hải đứng trước biển người, nhờ có sự giúp đỡ của thiết bị đặc biệt, lời nói của hắn ta có thể truyền đến tại mọi người một cách rõ ràng.
Chốc lát, toàn không gian trở nên yên tĩnh, mọi người tự động sắp xếp thành các đội, từng hàng ngay ngắn hiện ra.
Mà ngay lúc này, đôi mắt Ngân Hồ khẽ động, lần thứ hai mở ra không gian thông đạo.
Vèo—
Một bóng trắng xông nhanh vào, tốc độ nhanh đến mức không tưởng, trong nháy mắt đến trước mặt đám người.
- Hả?
Tâm tình của Trần Thư chấn động, bản năng nổi lên sự cảnh giác, đây không phải là tốc độ mà vương cấp bình thường có thể đạt được.
Nhưng giây tiếp theo, hắn thả lỏng một hơi, chỉ thấy một nam tử mặc áo sơ mi, đang đứng trên đầu một con cá kiếm tiến vào.
Chính là hiệu trưởng của Hoa Hạ học phủ: Ninh Bất Phàm!
- Hiệu trưởng…
Trên mặt Trần Thư tràn đầy ý cười tiến lên phía trước, vừa muốn tiến lên chào hỏi, kết quả bị Ninh Bất Phàm làm cho ngậm miệng lại.
Ninh Bất Phàm hùng hùng hổ hổ:
- Mẹ nó! Đứa nào lại làm cho cả hải vực ô nhiễm thế! Hại lão tử đây mất rất nhiều thời gian.
- ...
Trần Thư đầu đầy hắc tuyến, có chút không kìm được.
Không phải chỉ là đổ chút thuốc xổ thôi sao, các ngươi sao phải làm mức này chứ?
- Lão Ninh, ngươi cũng cảm thấy con hàng này hơi giống chó đúng không?
Ngân Hồ nhảy lên vai Ninh Bất Phàm hơi đồng cảm nói:
- Có điều cho ta hỏi một chút, Tiểu Bạch sao ngươi tới đây được? Chắc không phải là…!
- ...
Bạch sắc Kiếm Ngư bên dưới trừng mắt nhìn nó một cái đồng thời bày ra thân thể sạch sẽ của mình.
- Muốn gì?
Ninh Bất Phàm xoa đầu Ngân Hồ, nói:
- Đương nhiên là bay qua rồi! Nếu đúng bơi qua ta đã sớm tới rồi.
Hắn ta nhìn lớp nước biển vàng óng ánh, toàn thân lạnh lẽo nói:
- Đừng để ta biết kẻ nào đầu sỏ gây nên bằng không thì ngay cả tro cốt của cũng không còn!
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trần Thư…
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, theo bản năng lùi lại hai bước.
Trong mắt Ngân Hồ hiện lên chút gian xảo, nói:
- Lão Ninh, ngươi thật sự muốn làm vậy sao?
Đám người Liễu Phong nhìn về phía Trần Thư có chút cổ quái, giống như là muốn xem trò hay.
- Đủ rồi! Thực sự đủ rồi!
Vẻ mặt Trần Thư hung ác, trong nháy mắt đi đến trước mặt Ninh Bất Phàm. Không chịu được áp lực như vậy, trong mắt hắn đầy vẻ khó chịu, nói:
- Các ngươi cần phải như vậy à? Không phải chỉ là ô nhiễm biển một chút thôi sao? Làm như tội ác tày trời vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận