Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 724: Các ngươi đã gian trá, vậy ta cũng chỉ có thể cho nổ tung thôi

- Tất nhiên, ngươi không nhìn thấy cảnh tượng tối hôm qua đâu, quả thực là giết đến nhật nguyệt vô quang, thiên hôn địa ám luôn đó…
Người kia ho khan một tiếng, sau đó bắt đầu nói về khí thế vô địch của Trần Thư.
- Chừng nào thì bắt đầu thế?
Trần Thư tìm tới nhân viên phụ trách sắp xếp cho trận tranh tài.
- Lão bản của chúng ta muốn gặp ngươi một chút?
- Hả?
Trần Thư hơi sững sờ, đi theo sau nhân viên.
Rất nhanh, hắn đã đi tới một cái bao gian, nhìn thấy người trung niên kia.
- Mời ngồi!
Trên mặt của người trung niên có treo nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
- Lão bản tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ là đã chuẩn bị trực tiếp đưa tiền cho ta sao?
Ánh mắt của Trần Thư lơ đãng nhìn về phía hình xăm trên mu bàn tay của nam tử, trong lòng đã ý thức được đối phương là người của Giáo Hội.
Lão bản mở miệng nói:
- Không sai, hơn nữa ta đã chuẩn bị trực tiếp đưa cho ngươi một tỷ!
- Một tỷ?
Trần Thư cũng không hề kích động, chỉ bình tĩnh hỏi:
- Điều kiện gì?
- Chỉ cần ngươi chủ động thua trận tranh tài này, một tỷ thuộc về ngươi!
- Không cần, ta thua trận tranh tài, ta sẽ cho ngươi hai tỷ!
- ?
Người trung niên có chút không phản ứng kịp, chỉ nói theo bản năng:
- Ngươi đang nói đùa đấy à?
- Là ngươi đùa giỡn trước mà!
Trên mặt của Trần Thư treo nụ cười đùa cợt.
Ngươi đây là đang coi ta thành kẻ ngốc đấy hả? Có mười tỷ mà đã muốn mua mạng của Khế Ước Linh ta!
- Cáo từ!
Trần Thư lắc đầu, trực tiếp không thèm để ý đến đối phương nữa mà rời khỏi phòng.
- Không biết sống chết…
Người trung niên nhìn bóng lưng của hắn mà nói nhỏ một câu.
Để Trần Thư chủ động nhận thua chỉ là để bảo đảm hơn một chút mà thôi, hắn nhận hay không nhận, kết quả cũng sẽ không xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cả.
Rất nhanh là đã đến phiên Trần Thư ra sân.
- Hiện tại đã sắp bắt đầu trận đấu sinh tử đầu tiên rồi, chắc hẳn các vị chờ mong đã lâu! Mỗi người đều có thời gian năm phút đồng hồ để đặt cược!
Lúc này, Trần Thư cùng với đối thủ của hắn đi tới vị trí tác chiến của mỗi người.
- Hả?
Trần Thư đánh giá đối phương, vốn cho rằng lại là một Ngự Thú Sư đã đứng tuổi, kết quả thế mà lại là một người cũng cỡ tuổi hắn.
Hắn mở miệng hỏi:
- Đối thủ của ta là ngươi sao?
Nhưng đối phương lại hoàn toàn không thèm để ý hắn mà là nhắm mắt dưỡng thần.
- Không hiểu tiếng Hoa à?
Trần Thư nhíu mày, nói:
- My đối thủ is you?
- ?
Nam sinh mở mắt ra, khóe miệng giật giật. Nhà ngươi đây là đang làm cái trò mèo gì vậy?
- Thời gian đặt cược đã kết thúc, hiện tại tranh tài chính thức bắt đầu!
Trần Thư cũng cược hết toàn bộ hai trăm triệu năm ngàn vạn của bản thân cho mình thắng, tỉ lệ đặt cược của hắn là 1-1.
Hiển nhiên là Ngự Thú Trận đã cho rằng thực lực của đối phương cũng tương đương với hắn. Mặc dù là như thế, thế nhưng tuyệt đại bộ phận người vẫn cược Trần Thư sẽ thắng.
Tràng diện vô địch tối hôm qua đã để lại cho người ta ấn tượng quá sâu.
- Đặt đi, đặt cược hết đi!
Trên khóe môi của lão bản Ngự Thú Trường treo nụ cười.
Hắn muốn đòi lại toàn bộ những thứ đã thua của Ngự Thú Trường về lại trong trận tranh tài hôm nay!
Thanh niên ở phía dưới mở miệng nói:
- Thiên phú của ngươi không tệ, nhưng người với người vẫn là có khoảng cách!
Dứt lời, hắn ta bèn triệu hoán Khế Ước Linh của mình ra.
Soạt soạt!
Một gốc cây nhỏ màu xanh lam xuất hiện, cành lá lay động chập chờn, tản ra khí tức lạnh lẽo như băng.
- Khế Ước Linh thực vật?
Trần Thư nhướng mày, vẻ mặt có hơi thay đổi.
Hắn đã từng nhìn thấy Khế Ước Linh thực vật chủ yếu đều là hệ Trị Liệu, không nghĩ tới lại còn có hệ Hàn Băng nữa.
- Không ngại nói cho ngươi biết, nó chính là Băng Ma Thụ cấp SS!
Thanh niên nói tiếng Hoa vô cùng lưu loát, trong mắt cũng toát ra một vẻ kiêu ngạo.
- Có thể chết ở trong tay của ta là vinh hạnh của ngươi!
- Nhớ kỹ tên Hoa Quốc của ta: Lục Vũ!
Hắn ta đã xem trận đấu vào tối hôm qua của Trần Thư rồi. Nếu đổi thành hắn ta ra sân, vậy hắn ta cũng có thể làm được như vậy!
- Khế Ước Linh khác của ngươi đâu?
Trần Thư triệu hoán Khế Ước Linh của mình ra, ánh mắt nhìn về phía đối phương.
- Thật đúng là không có kiến thức!
Lục Vũ nở nụ cười, chỉ về phía Băng Ma Thụ ở bên dưới.
- Hử?
Trần Thư hơi ngẩn ra, chỉ thấy trên cành cây của Băng Ma Thụ thế mà lại quấn quanh lấy một cây mây màu xanh lam, chầm chậm nhúc nhích tựa như một con rắn độc vậy.
Lục Vũ cười lạnh một tiếng, hắn ta nói:
- Một Khế Ước Linh khác khác của ta là S, ngươi dựa vào cái gì mà đánh với ta?
- Cũng có thể nói, cả hai Khế Ước Linh của ngươi đều là nửa cấp tàn phế cả sao?
Vẻ mặt của Trần Thư vô cùng cổ quái.
Không nghĩ tới sẽ có người thức tỉnh hai Khế Ước Linh thực vật, hơn nữa đều là hệ Băng.
Lục Vũ mở miệng nói:
- Hừ! Có được tất có mất, ta sẽ để ngươi xem một chút cái gì mới gọi kỹ năng!
- Quả thật là rất lợi hại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận