Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1728: Có những chuyện, đúng là định mệnh

– Lão Quỷ kia thật sự nhịn được mà không đánh tên Tiểu tử này sao…
Lão Kiều lẩm bẩm một mình, vừa nghĩ đến Trần Thư là cảm thấy hơi đau đầu.
– Cái này, Lão Tổ Tông…
Kiều Na trầm mặc ở bên cạnh thận trọng nói:
– Ta cảm thấy việc ưu tiên hàng đầu bây giờ, là phái người tới chi viện cho Hắc Ám Thành, chống lại Ác Ma Bức Vương.
Lão Kiều hơi giật mình, nói:
– Hả? Không phải bây giờ hung thú đều đã rút đi rồi hay sao?
Kiều Na thở dài, sau đó kể lại hành động của Trần Thư trong hai ngày qua…
– Hắn dám cướp đoạt đồ của Vương Cấp Lãnh Chúa!
Lão Kiều trợn tròn hai mặt, khó có thể tin được,
Con hàng này không phải đang cướp đoạt, thì cũng đang ăn cướp trên đường?
Tin vui duy nhất chính là, bời vì thời gian có hạn hắn chỉ gây tổn thất một bộ phận nhỏ Vương Cấp Lãnh Địa, nhưng tin xấu là những Lãnh Chúa bị cướp đoạt đều là Tiểu Đệ của Ác Ma Bức Vương…
Nếu như không đoán sai, Bức Vương bây giờ đang tức hộc máu, phẫn nộ muốn giết người, muốn tấn công vào Hắc Ám Thành…
– Vậy tại sao vừa nãy ngươi không nói?
Kiều Na cúi đầu, lí nhí đáp:
– Ta sợ ngài làm khó hắn…
– ...
Vẻ mặt Lão Kiều chợt sững lại, sao hắn ta cảm thấy bản thân có chút thừa thãi nhỉ…
- ...
Khóe miệng Trần Thưu giật giật, sao nghe kỳ lạ thế nhỉ? Đặt trước xương cốt của hắn đấy à.
- Grao.
Thấy Cửu Vĩ Hồ lại đến gần, hắn cũng không do dự nữa mà huơ tay với mọi người.
Ngay sau đó, hắn đưa theo Tiểu Hoàng và Không Gian Thố di chuyển khỏi chỗ đó.
Quả nhiên, khi hắn đổi hướng một cái, Cửu Vĩ Hồ lập tức thay đổi hướng nhìn.
Liễu Phong và những người khác chỉ như những con kiến trong mắt nó thôi, không có sức hút gì cả.
- Haiz, đi thôi.
Liễu Phong cũng không phải người lề mề, hắn ta lập tức đưa những người khác đi đến lối ra.
- Bắt buộc phải kiên trì được đấy.
Trần Thư quay đầu lại nhìn Cửu Vỹ Hồ một cái, ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng, di chuyển tức thời đến nơi cách đó ngàn mét, cắt đuôi Cửu Vỹ Hồ.
Bây giờ điều duy nhất mà hắn lo lắng là mình có lại bị rơi vào trong Huyễn Cảnh nữa không.
Đến khi đó, lại chỉ đành nhờ Chiến Đấu Bản Năng của Không Gian Thố thôi, nhưng bây giờ tinh thần lực của nó vẫn chưa khôi phục, không thể kiên trì quá lâu được.
- Ám Vương à mau xuất hiện đi.
Trần Thư lẩm bẩm, thắn cũng tin là Truyền Kỳ Khế Ước Linh sẽ không dễ mất mạng như vậy đâu.
Ở Long Uyên, không chỉ là Thú Hoàng, cho dù là một ông già bình thường cũng sống được cả trăm năm.
Một con hung thú không được tỉnh táo không thể nào có sức sát thương quá lớn với Truyền Kỳ Khế Ước Linh được.
- Lúc về bắt buộc phải tìm lão Trần để xin chút giải thưởng.
Trần Thư nghĩ như vậy trong đầu. Hắn chủ động dẫn con Cửu Vỹ Hồ đến, không chỉ vì Liễu Phong mà còn vì các thành phố trên Lam Tinh nữa.
Với sức phá hoại của cái thứ này, hủy hoại cả một thành phố chắc không phải chuyện gì quá khó.
- Grao.
Khi hắn đang suy nghĩ thì có tiếng gào thét điên cuồng vang lên bên tai.
Nó lại đuổi đến rồi!
Trần Thư lẩm bẩm.
- Mẹ nó chứ, ta bị nhắm vào rồi sao?
Thực ra hắn không có kỹ năng, nhưng Không Gian Thố đã hấp thụ Lực Lượng Hạch Tâm của Thiên Không Di Vật.
Còn trước kia Cửu Vỹ Hồ và Di Tích Chi Linh từng chiến đấu một lần, đương nhiên là Lực Lượng Hạch Tâm sẽ có ấn ký của nó.
Cho dù hắn đã hiểu rồi thì cũng không phá vỡ được tình thế này. Trừ khi phải thu hồi Không Gian Thố. Thế nhưng nếu không có Thuấn Di thì hắn cũng chỉ có thể đợi chết thôi.
Khi hắn đang suy nghĩ, tự dưng có một tia sáng màu tím lấp lánh ở trước mắt.
- Hửm?
Trần Thư thấy bất ngờ, khi đang muốn phóng thích kỹ năng để rời đi nhưng ánh sáng màu tím đó lại chuyển sang màu đỏ.
- Đùng.
Ngay lập tức, ánh sáng màu tím bị một ngọn lửa kỳ dị đốt cháy, lập tức biến mất, cứ như chưa bao giờ tồn tại vậy.
Cùng lúc đó, một bóng người màu đen và một ánh lửa xuất hiện ở hai bên ủa Trần Thư.
Hai con Truyền Kỳ Khế Ước Linh lại xuất hiện.
- Các ngươi?
Trần Thư hơi kinh ngạc, sau đó, hắn nhìn về phía Chu Tước ở bên cạnh, mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.
Đây là con Truyền Kỳ Khế Ước Linh thứ ba mà hắn nhìn thấy rồi!
- Grao.
Cửu Vỹ Hồ điên cuồng dừng bước chân của nó lại, nó đã mất đi lý trí, không hề có chút sợ hãi.
- Đợi đã, ngươi chạy ở phía trước đi, bọn ta đuổi theo nó ở phía sau.
Sắc mặt của Ám Vương trông rất lạnh lùng, tự dưng hắn ta lại nghĩ là một chiến thuật hoàn hảo như vậy.
Tuy không biết tại sao Cửu Vỹ Hồ lại hận Trần Thư đến mức đó nhưng rõ ràng là có thể lợi dụng điều này.
- Ta thành mồi câu rồi sao?
Trần Thư khá bất ngờ nhưng hắn hiểu ngay lập tức.
Hắn không hề do dự, lập tức đưa theo Không Gian Thố dịch chuyển tức thời về phía trước khoảng hai nghìn mét.
Để có thể giữ được sát ý của Cửu Vỹ Hồ.
Hắn không thể cách xa quá, nhưng cũng không thể cách nó quá gần.
Ngay sau đó, Cửu Vỹ Hồ chuyển hướng, tránh Ám Vương và Chu Tước ra, đi thẳng về phía Trần Thư.
Nhưng khi nó sắp đến gần, cái đuôi nó lại bị tấn công bởi ngọn lửa.
- Grao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận