Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1217: Đặt cái này để trả đũa đúng không?

Mọi người cũng nhìn lại, trong mắt có vẻ khó hiểu, đánh giá Trần Thư qua lại, xác định trên người hắn không có thương thế nghiêm trọng.
- y…
Trần Thư từ trên lưng Husky xuống, khập khễnh đi tới, giải thích:
- Chỉ là vừa rồi động tác quá lớn, vết thương cũ bị rách, chảy chút máu…
- Vết thương cũ? Ngươi còn có vết thương cũ?
Mọi người quay đầu nhìn lại, trong mắt càng trở nên nghi hoặc.
Trần Thư hắng giọng một cái, nói:
- Ngự Long Vệ giống như ta này thường xuyên ở tiền tuyến chống cự hung thú, chắc chắn sẽ có một ít vết thương nhỏ.
- ???
Vẻ mặt mọi người cổ quái, một bộ ngơ ngác, lời này chính ngươi tin sao…
- Được rồi được rồi…
Trần Thư mở miệng nói:
- Là lúc trước Liễu lão sư đụng ta, lưu lại vết thương.
- Có nghiêm trọng như vậy?
Liễu Phong quay đầu nhìn lại, nói:
- Cường độ thân thể của người đã gần đến Hoàng Kim Cấp.
- Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, động tác của ta quá lớn, phá mất túi máu trên mình…
- ...
Khóe miệng mọi người giật một cái, không ngờ làm như thế nửa ngày, bọn họ lo lắng vớ vẩn rồi?
Tần Thiên hỏi:
- Ngươi mẹ nó mang theo túi máu bên mình làm gì?
- Rèn luyện làm diễn viên chuyên nghiệp hằng ngày thôi mà…
Trần Thư nhún vai, sau đó nhìn người xung quanh, hỏi:
- Ánh mắt gì đây? Xuất hiện chuyện gì à?
- Không có gì, chỉ chết một Khế Ước Linh nhỏ.
Tần Thiên hoàn toàn không để ý, nói:
- Ngươi cuối cùng là trốn thế nào?
- Ta có thể thuấn di…
Trần Thư nhẹ giọng mở miệng, sau đó có chút oán trách nói:
- Thiết bị trên đài tác chiến đến cùng là ai thiết kế? Vậy mà có thể ngăn cách không gian! Quả thật là có bệnh nặng!
Trên thực tế, Thỏ Không Gian của Trần Thư bị khống chế.
hắn nghĩ đến sử dụng Dược Tề Truyền Tống chạy trốn trước, nhưng thiết bị bên trên lại bị tạo nên kỹ năng Không Gian, dẫn đến ngay từ đầu hắn không đào thoát thành công.
Nghe hắn nói xong, Tần Thiên và Liễu Phong liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đã có chút cổ quái.
- Đây cũng là vì phòng ngừa có người gian lận, ai có thể nghĩ tới đài tỷ thí sẽ xuất hiện một quân vương đâu?
- Hiệu trưởng, ngươi không cần giúp con hàng này từ chối, thật sự để cho ta gặp được bản thể, gặp một lần đánh một lần, đánh chết mới thôi!
- Được rồi được rồi…
Khóe miệng Tần Thiên giật một cái, vẻ mặt trở nên cổ quái, nói:
- Ta sợ ngươi đánh không được.
- Ai vậy? Ta đánh không được, các ngươi có thể giúp ta!
Trần Thư mở miệng, chỉ cảm thấy càng nghĩ đến càng giận.
Thời điểm then chốt bị người ta chặn đường lại, ai cũng sẽ khó chịu.
- Dẹp đi.
Tần Thiên lắc đầu, nói:
- Ta cũng đánh không được.
- Đán không được?
Trần Thư giật mình, sau đó mở to hai mắt, lại liên tưởng đến lực lượng không gian, nói:
- Không phải là…
Liễu Phong gật đầu, nói:
- Là đích thân hiệu trưởng thiết kế…
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, nghĩ đến con Ngân Hồ kia, nói:
- Ngươi chuyên chỉnh người trong nhà đúng không?
- Đực rồi, chờ ngươi trưởng thành thì có thể tìm hắn luyện một chút!
Tần Thiên cười cười, tảng đá lớn trong lòng đã triệt để hạ xuống.
- Tuyển thủ Trần Thư, ngươi không có việc gì chứ?
Lúc này Breen vương quốc Bất Hủ nhích lại gần, trong mắt có vẻ ân cần, nói tiếp:
- Nếu như ngươi xảy ra chuyện, trách nhiệm của vương quốc chúng ta lớn lắm.
Trần Thư lắc đầu, sau đó nhìn về xa xa, hai mắt mở to.
- Bà mẹ nó, đồ tốt!
Phía xa, Liên Minh Tự Do, Dolly trầm mặc không nói, vẻ mặt bất định, trong mắt có phẫn nộ cũng có bi thương.
Hắn ta không tới gần đài tỷ thí, mà là bận rộn nửa ngày, thu thập những phần thừa của thân thể Khế Ước Linh lại, chắp vá thành một cỗ thi thể.
Dolly nhắm hai mắt lại, dùng tay khoa chân múa tay thành một chữ thập, nói:
- Hy vọng ngươi có thể tiến về thiên đường, bạn đồng hành tốt của ta!
Đang lúc hắn ta nói chuyện, phía trước xuất hiện một con thỏ tiện tiện, hai con ngươi lóe quang mang, trực tiếp thu hắn ta vào.
Một giây sau, nó lại thả thuấn di ra, về tới bên cạnh Trần Thư.
- Kiếp sau, chúng ta tái chiến!
Dolly nói xong liền mở hai mắt ra, nhưng thoáng cái đã ngây ngẩn cả người.
- Ài, mẹ nó Khế Ước Linh của ta đâu?
Ánh mắt của hắn ta khẽ giật mình, phía trước ngoại trừ một chút lông vũ rải rác còn lại không hề có thứ gì.
- Chẳng lẽ thật sự lên thiên đường?
- ...
Những người còn lại cũng nhìn lại, trong mắt có vẻ cổ quái, đã dự liệu được kết quả Khế Ước Linh của hắn ta.
Nếu như dạ dày đám người Trần Thư là thiên đường, vậy cái kia đúng thật là đến thiên đường…
- Dolly!
Vào lúc này, đoàn người Tần Thiên đi tới phụ cận, ánh mắt vô cùng yên lặng.
- Hả?
Dolly quay đầu nhìn lại, trong mắt đã có một tia ý hận.
- Đầu tiên, Khế Ước Linh của ngươi vẫn lạc, thật sự là một chuyện làm người ta đau lòng.
Tần Thiên thở dài nói:
- Ta chỉ có thể nói một câu xin lỗi.
Trần Thư khẽ giật mình, hai mắt mở to:
Khế Ước Linh của hắn ta là do hiệu trưởng giết? Tình huống gì đấy?
- ...
Dolly nắm chặt hai tay, nụ cười trên mặt đám người bọn họ là có ý gì?
- Tiếp theo ta thông báo cho ngươi biết một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận