Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1837: Tiểu Long Ngư, hai ngày không gặp, sao ra nông nỗi này?

Thực lực Trần Thư quá lớn, Phù Ninh cũng không có thứ gì quý giá có thể giúp ích cho Trần Thư, chỉ có thể tặng cho hắn Linh Trù của mình.
- Bên trong là công sức nghiên cứu cả đời của ta, hơn nữa cũng là thành quả của lão sư ta, hôm nay tặng cho ngươi!
- Đa tạ Phù Ninh tiền bối.
Cúi đầu thật mạnh, thận trọng nhận lấy.
Thân phận không chỉ là một Vương cấp Ngự Thú Sư, Phù Ninh còn là một đại Vương cấp có tiếng trong giới Linh Trù, nghiên cứu của hắn chắc chắn có tác dụng rất lớn.
- Vậy chúng ta không tiễn nữa.
Phù Ninh nhìn hai người thật lâu, mở miệng nói:
- Ta đại diện Bắc Linh Thất Quốc, đa tạ hai vị!
Dứt lời, hắn ta khom lưng bái hai người một lạy, mấy vạn người sau lưng hắn ta cũng đồng loạt nghiêm chỉnh cúi đầu.
- Có duyên gặp lại sau.
Hai người Trần Thư cũng vẫy vẫy tay, thuấn di đến cửa Không Gian Thông Đạo.
- Ừm…
Hắn ta cầm Bạo Tạc Dược Tề phiên bản tăng cường trên tay, hơi suy tư một chút, quyết định đánh sập Dị Không Gian.
Dẫu sao xuyên đến Lam Tinh, Hung Thú cũng sẽ nhận ra.
- Tạm biệt..
Để bảo đảm không có sơ hở nào, Trần Thư ném ra hai bình Đạn Hạt Nhân Dược Tề phiên bản tăng cường.
Một giây sau, hắn và Đại Lực rời khỏi thông đạo, trở về Lam Tinh.
- Vù vù ~
Đồng thời, Không Gian Thỏ ném ra Không Gian Lao Tù, ngăn lại chặn sống xung kích bên trên thông đạo truyền đến.
Rầm rầm rầm ——
Trong chốc lát.
Không Gian Thông Đạo trước mặt sụp đổ, biến mất không thấy gì nữa, giống như chưa từng tồn tại…
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các ngươi sẽ có thể sống sót…
Trần Thư nhìn về phía trước một cái rồi cùng với Đại Lực thuấn di rời khỏi nơi này.
...
Hai người ngồi trên đầu Hoàng Sắc Đại Viên Cầu, thưởng thức đại dương xanh thẳm.
Trần Thư chớp chớp lông mày:
- Nước ở biển này tinh lọc nhanh thật.
- Đoán chừng đám hung thú kia đã phải nỗ lực rất nhiều.
Đại Lực cười cười, sau đó ý thức được cái gì, nói:
- Không phải lại muốn tới lần nữa chứ?
- Điều này sao…
Trần Thư sờ cằm, suy tính có nên tiếp tục tiếp tục khiến người ta căm ghét Sa Hoàng không…
Đánh thì đánh, nhưng chỉ có thể phá hủy được tinh thần đối thủ thôi…
Mà ngay lúc này, vẻ mặt của Trần Thư có chút giật mình, phía xa xa trên mặt biển nổi lên một vùng nước đỏ thẫm.
Màu đỏ loan ra, càng ngày càng nồng đậm, mùi máu tươi xộc lên phảng phất.
- Phía dưới có chuyện gì?
Trần Thư khó hiểu, nhìn về phía đại dương.
Giờ phút này, dưới biển sâu.
Một con Long Ngư đang bơi với tốc độ vô cùng nhanh, thần sắc của nó suy yếu, trên mình vảy màu vàng cũng mọc đầy vết máu, nhìn là biết vừa bị đánh trọng thương.
- Ta không thể chết, ta muốn báo thù…
Ánh mắt Long Ngư kiên định, trong đầu hiện lên một hình ảnh nam tử…
Vừa nghĩ tới đối phương cười bỉ ổi, trong lòng nó liền tràn ngập tức giận, cũng bởi vì nguyên nhân này, nó mới liều lĩnh trốn thoát.
Nó có thể chết, nhưng nhất định phải chết sau người đó!
Đang lúc Long Ngư tinh thần bi phẫn, ánh mắt của nó trì trệ, dường như cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy trước mắt không xa, một thanh niên mặc áo màu đen đứng cùng một con thỏ.
Người đứng chính giữa thì nhìn nó mặt đầy ý cười, thậm chí hữu hảo vẫy vẫy tay.
Nó thật sự cho rằng hình ảnh nam tử đã xuất hiện!
- Ta xuất hiện ảo giác ư…
Trong lòng Long Ngư nói:
- Đám kia vong linh Hung Thú kia hạ thủ thật hung ác! Đánh ta trọng thương đến mức độ này.
Nó phớt lờ ảo ảnh phía trước cứ thế lao thẳng đến.
Nhưng lúc này, chỉ thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một khối Hoàng Sắc Đại Viên Cầu, đồng thời xuất hiện ba con Husky thông minh đến kinh ngạc.
- Hửm? Có thể tưởng tượng ra được cả Khế Ước Linh?
Long Ngư hơi giật thót, nhưng không ý thức được nguy hiểm, tiếp tục xông lên phía trước.
Ngay lập tức, ba cột Hỏa Trụ khủng bố bay đến, nháy mắt khiến một vùng nước biển bốc hơi nhanh chóng, nhiệt độ xung quanh tăng vọt!
! ! !
Long Ngư bị chấn động, đầu óc đang hỗn loạn một thoáng tỉnh táo trở lại!
- Không phải ảo giác?!
- Chào.
Trần Thư vẫy tay, trong mắt hàm ý nụ cười khó hiểu.
Hắn không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, ở đây gặp được Long Ngư đang trọng thương.
Chẳng lẽ đây chính là duyên phận ông trời sắp đặt ư?
Gầm!
Long Ngư tinh thần nổi giận, vết thương trên người nứt toạc, nhưng nó không quan tâm, chỉ chăm chăm muốn truy sát kẻ địch trước mắt.
Trần Thư mỉm cười, không có một chút lay động, hắn như đang nhìn một tên hề sắp sửa diễn xuất…
Quả nhiên, một giây sau, Long Ngư đột nhiên quay người rời đi, không có gan ở lại chịu trận, vừa rồi chỉ là muốn dọa Trần Thư một cái mà thôi…
Tình trạng hiện tại của nó tương đối kém, cho dù là thiên cừu đại hận, thì cũng phải bảo toàn tính mạng trước đã rồi tính.
Nhưng ba cột Hỏa Trụ của Husky đã mượn Không Gian Thông Đạo phóng đến, nháy mắt phủ xuống trên người Long Ngư.
Ầm ầm!
Trên người nó vết thương nứt ra càng nhiều, căn bản không có sức lực chống lại, rơi vào tình cảnh bị Hoàng Kim Khế Ước Linh hành hung.
- A? Tiểu Long Ngư, hai ngày không gặp, sao ra nông nỗi này?
Trần Thư chớp chớp lông mày, trong mắt thật sự kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận