Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 492: Trần Thư ta dùng nhân phẩm làm bảo chứng

Ngược lại Trần Thư ăn uống no nê, những người còn lại chỉ cảm thấy vô cùng rối rắm, thật sự không theo kịp mạch não của hắn.
- Chủ nhật này, ta sẽ làm phiền tới Trần đồng học rồi!
- Hứa thúc, yên tâm đi!
Trần Thư xua tay, rời khỏi nhà Hứa Tiểu Vũ.
- Cuối cùng cũng đi…
Đám người Hứa Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Trần Thư ở lại lâu hơn, có lẽ gia đình này sẽ sớm mất trí.
...
Trần Thư trở về nhà, bắt đầu tận hưởng kỳ nghỉ hè.
Mỗi ngày đều ăn nhậu chơi bời cùng Trương Đại Lực, tin tức về sự trở lại của hắn đã lan truyền khắp thành phố Nam Giang.
Người dân Nam Giang không thể không cầu nguyện mỗi ngày: Mong bọn tội phạm mau chóng khai giảng càng sớm càng tốt…
Cuối tuần cũng sắp đến rồi.
Trần Thư cố tình thu dọn đồ đạc, mặc một bộ âu phục, đeo kính râm, bước ra ngoài tiểu khu.
- Tiểu Trần!
Hứa Phong sớm đã lái xe tới chờ, vừa nhìn thấy Trần Thư đi ra liền hét lên.
Trần Thư lên xe, ngoại trừ Hứa Phong thì Chu Thực và Hứa Tiểu Vũ cũng ở trên xe.
- Hứa thúc, đi thôi.
Đám người rời khỏi tiểu khu, đi về hướng đông thành phố Nam Giang.
Hứa Tiểu Vũ hỏi:
- Ngươi đeo kính râm làm gì?
Trần Thư ho khan một tiếng, nói:
- Ngươi thấy rất khí thế sao? Lát nữa sẽ thấy được trình độ chuyên nghiệp!
- Tào lao…
Hứa Tiểu Vũ lẩm bẩm một câu.
Nửa giờ sau, đoàn người đi đến trước cửa ra vào công ty Dịch Dược 666.
- Lưu tổng!
Hứa Phong vừa dừng xe, ngay lúc nhìn thấy một nam nhân trung niên mập mạp mặc âu phục đi tới công ty.
Bàn tay mập mạp duỗi ra, hiền hậu nở nụ cười:
- Hứa tổng!
- Vị này là?
Lưu Minh ngay lập tức nhìn thấy bộ dạng hỗn độn của Trần Thư.
- Học sinh, Trần Thư!
Trần Thư vươn tay ra, bình tĩnh bắt tay với đối phương.
Vừa dứt lời, thân thể hắn bỗng run lên bần bật, giống như bị ốm.
Ào ào ào!
Chỉ nhìn thấy hàng chục tờ giấy ngay lập tức bay ra từ dưới bộ âu phục.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có chút sững sờ, đây lại là trò kỳ quái gì thế này?
Trần Thư thần sắc bình tĩnh nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, phiếu điểm thi đại học mất rồi…
- ...
- ...
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Trần Thư, thậm chí theo bản năng muốn tránh xa hắn ra.
Mẹ nó, làm rơi một tờ thì còn có thể xem là vô tình nhưng rơi hàng chục tờ cùng một lúc, liệu có quá vớ vẩn không?
- Ha ha…
Lưu Minh cười khan một tiếng, nhặt tờ giấy trên mặt đất lên, lập tức nhìn thấy phiếu điểm của hắn.
- Lại là một thiên tài khác ở Hoa Hạ học phủ sao?
Hắn ta là người đến từ tỉnh khác, tất nhiên chưa từng nghe qua đại danh Trần Thư, nhưng là trong mắt hắn ta cũng không có nhiều trở ngại mà xuất hiện tôn kính.
Thân phận của tổng giám đốc một công ty Dịch Dược nhỏ không thể so sánh với thiên tài của Hoa Hạ học phủ.
- Cảm ơn Lưu tổng!
Trần Thư bình tĩnh lấy lại phiếu điểm thi đại học của mình.
Hứa Phong mời hắn ta đi đến phòng họp của công ty, hai công ty cùng đợi chờ.
Ánh mắt Lưu Minh có chút không vui, mở miệng hỏi:
- Sao công ty Dược Tề Đa Bảo còn chưa tới vậy?
Đúng lúc này, một nhóm người đi vào bên trong phòng họp.
- Để Lưu chờ lâu rồi, trên đường đi bọn ta bị trễ một hồi…
Người cầm đầu đeo kính gọng vàng, trong tay còn xách theo một túi lễ vật.
- Đây làm một chút sản vật đặc biệt của quê nhà, không được kính ý! Hy vọng Lưu tổng có thể nhận lấy.
Lưu Minh gật đầu, vẻ không hài lòng trong ánh mắt đều tiêu tán.
- Hả?
Ánh mắt của Trần Thư hướng về đối phương, một nam sinh cao gầy đối diện với hắn.
Khuôn mặt hắn ta ôn hòa, lộ ra vẻ nho nhã.
- Hoa Hạ học phủ, Vương Tuyệt!
Nam sinh cao gầy đưa tay phải ra, nhìn thấy Trần Thư đang đeo kính râm.
- Khụ khụ!
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đang ở đây, Trần Thư bình tĩnh đứng lên nói:
- Trạng Nguyên thành phố Nam Giang, thiên tài Hoa Hạ học phủ, niềm tự hào của Nam Giang Nhị Trung, đệ tử quan môn của giáo sư Liễu Phong, người thừa kế duy nhất của giáo sư Diệp Thanh Lão…
- ?
- ?
Mọi người trong phòng họp đều có chút bối rối, mẹ nó cái thứ gì đây?
Bây giờ tự giới thiệu về bản thân dài như vậy sao?
Vương Tuyệt cũng có chút sững sờ, hai tay đặt trong không trung có chút ngượng ngùng.
- Ta là Trần Thư!
Cuối cùng thì một xưng danh cũng đã kết thúc, Trần Thư cuối cùng cũng nói ra tên mình.
- Khụ khụ…
Hứa Phong ho khan một tiếng, nói:
- Tất cả mọi người đều đã ở đây, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.
Lưu Minh mở miệng nói:
- Công ty của bọn ta cực kỳ nổi tiếng, ngoại trừ hai nhà bọn ngươi ra thì đều có quan hệ với những công ty Dược Tề khác.
- Nhưng xét về mối quan hệ tốt đẹp giữa hai công ty với chúng ta cũng không tệ, cộng với thực lực hùng hậu, bọn ta quyết định chọn một trong hai nhà các ngươi làm đối tác trong năm nay.
- Vậy để Hứa tổng nói với qua về tình huống của công ty trước đã!
Hứa Phong hắng giọng, bình tĩnh mở miệng nói:
- Công ty Dịch Dược 666 của bọn ta đã sáng lập…
Hai công ty liên tiếp giải thích các lợi thế tương ứng của bọn họ, đến mức báo giá cũng hoàn toàn giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận