Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 489: Ta tên Trần Thư, có học có lễ nghĩa sách

- Cái kia, cảnh sát, số tiền treo thưởng cho tên tội phạm truy nã này là bao nhiêu… Tất nhiên, ta không phải làm thế, đơn thuần là ta chỉ muốn hỏi một chút…
Trần Thư xoa xoa hai bàn tay, dáng nghĩa chính nghĩa vừa rồi đã biến mất, quả nhiên hắn chỉ là gian thương phố phường.
- ...
Những người ở Trấn Linh Cục thần sắc khẽ giật mình, một loạt cử chỉ của đối phương làm bọn họ không phản ứng kịp.
- Ngươi… ngươi muốn cướp số tiền thưởng của ta?
A Lương đột nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia khó tin.
Hắn ta còn tưởng rằng mình đã gặp được một công dân nhiệt tình, không ngờ lại là một Trình Giảo Kim!
- Bằng hữu…
A Lương đang định mở miệng nói, nhưng lại bị Trần Thư cắt ngang.
- Đương nhiên, việc bắt giữ lần này là công lao của cả hai bọn ta!
Trần Thư cười nói:
- Tuy rằng ta là chủ lực, nhưng vị huynh đệ này cũng có tác dụng phụ trợ!
- Trần Thư ta muốn nhiều nhất là 90%, nếu như ngươi cho ta toàn bộ, ta thực sự cảm thấy ngại!
- ...
A Lương mở miệng, nhìn thẳng vào mắt Trần Thư.
Sống mười tám năm cuộc đời, hắn ta chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy.
Ngươi thật sự là chó à! Hời hợt hai câu nói đã cướp lấy đi công lao!
- Lưu Đội, ta nghi ngờ hắn ta là kẻ lừa đảo!
Vừa dứt lời, A Lương trực tiếp lấy dụng cụ trong tay ra, bắt đầu quét mặt Trần Thư.
- Ta dựa vào!
Trần Thư nhìn cái dụng cụ kia, theo bản năng mà lùi lại.
Nếu như có âm thanh ‘tích tích’ xuất hiện, vậy không phải là vô nghĩa sao?
- Được rồi! Thật không tưởng nổi!
Nam tử trung niên ở Trấn Linh Cục quát lên một tiếng. Hai người trước mắt thấy tiền là sáng mắt lên, căn bản không phải vì duy trì ổn định xã hội, mà là hoàn toàn là vì tiền thưởng.
- Ta sẽ quản chế điều tra!
Ánh mắt của vị nam tử trung niên nhìn về phía Trần Thư, nói:
- Vui lòng để lại thông tin liên lạc!
- 187…
Trần Thư đọc qua số điện thoại.
- Chuỗi số này hình như có chút quen thuộc…
A Lương cau mày, lấy điện thoại di động của mình ra, tra tìm trên danh sách đen.
Ngay sau đó, hắn ta đã khóa một mã số, không nhịn được mà thốt lên:
- Chết tiệt, là ngươi!
Ánh mắt A Lương nhìn chằm chằm Trần Thư, một thoáng liền nhớ ra đối phương.
- Ta làm sao?
Trần Thư nhướng mày, không hiểu rõ chuyện gì cho lắm.
- Không… không có gì…
A Lương dường như đã nghĩ tới điều gì đó, lắc đầu không nói gì thêm.
- Được rồi, hai người không cần phải xung đột, chúng ta sẽ phân phối tiền thưởng hợp lý!
Nam tử trung niên nhìn về phía hai người bọn họ, nói:
- Đúng rồi, A Lương cũng đến từ Hoa Hạ học phủ, nói không chừng hai người vẫn là đồng học đấy!
- Hoa Hạ học phủ?
Trần Thư không ngờ đối phương cũng đến từ Hoa Hạ học phủ, hơn nữa nhìn qua tuổi tác có lẽ học cùng lớp với hắn.
A Lương lẩm bẩm một câu:
- Ta không dám trở thành đồng học cùng với tội phạm…
Hai người bọn họ ở Trấn Linh Cục cũng không nói nhiều lời, cùng nghi phạm rời khỏi sân bay, chỉ để lại một nữ tử vẫn còn đang ngơ ngác tại chỗ.
Cái mẹ nó, nội dung truyện gì đây?
- Hãy chấp nhận thực tế đi, cuộc sống bình thường còn kỳ quái hơn phim truyền hình nhiều!
Trương Đại Lực cười an ủi, nhưng trong mắt hiện lên ý cười không giấu được.
Không chừng sáng sớm ngày mai sẽ có bản tin trực tiếp: Trong cơn tức giận một nữ sinh đã gọi điện cho cảnh sát, nói dối rằng bạn trai mình là đào phạm, sau khi cảnh sát tra ra, đúng là đào phạm thật…
Đúng lúc này, Trần Thư và A Lương chạm trán nhau.
- Hình như ta có biết ngươi?
Vẻ mặt của Trần Thư rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác bị áp bức.
A Lương nhún vai, mở miệng nói:
- Vào lúc đầu năm, ngươi đã giả mạo phù hiệu của Ngữ Long Vệ đúng không?
- Chết tiệt, làm chứng chỉ giả sao?
Trần Thư trợn tròn hai mắt, lập tức hiểu ra.
- Nhưng mà giọng nói của ngươi…
Hắn ta nhướng mày, thực sự không nhớ rõ giọng nói của đối phương.
- Đương nhiên là ta sẽ phải thận trọng.
A Lương hờ hững nói, tự nhiên không thể lộ ra giọng nói thật của mình.
- Thế giới này nhỏ bé thật.
Trần Thư mỉm cười, ai có thể nghĩ rằng một người làm chứng chỉ giả lại có thể được nhận vào Hoa Hạ học phủ?
- Ta tên Trần Thư! Thư của Tri thư đạt lí!
Hắn đưa tay phải ra, nơi khóe miệng nở một nụ cười hiền lành.
- Ta tên A Lương! Lương của Thành thật hiền lương!
A Lương cũng duỗi tay phải ra, trên mặt nở nụ cười.
Hai người khẽ bắt tay nhau một cái rồi tách ra.
- Nếu như có việc gì thì cứ gọi cho ta! Chỉ cần có tiền đúng chỗ!
A Lương mỉm cười đưa ra một tấm danh thiếp của chính mình.
Kẻ hủy diệt hèn nhát: A Lương!
Phương thức liên lạc: 183…
- Bất cứ chuyện gì?
Trần Thư nhướng mày, mẹ nó chớ sao lại gặp được đồng môn?
- Có thể giải quyết 90% vấn đề của thế giới!
- Vậy 10% còn lại thì sao?
- Yêu cầu nhiều tiền hơn!
...
- Có chút thú vị.
Trần Thư nhìn hình bóng đối phương rời đi, sờ lên cằm,
Hắn có dự cảm rằng hai người nhất định sẽ gặp lại nhau.
- Trần Bì, hai người đi ra từ cùng một tổ chức à?
Trương Đại Lực đi tới, mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận