Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1485: Có lẽ đó là điều bình thường (2)

【 Cung Bổn Lăng, Linh Trù Vương Cấp của Anh Hoa quốc, tuổi: ba mươi lăm tuổi, các món sở trường: Linh Hỏa Man Ngư Phạn, Thâm Hải Long Qúy Thang.]
【 Ngải Luân Bố Lãng, Linh Trù Vương Cấp của Liên minh Tự do, phó hội trưởng hiệp hội Linh Trù trong nước, tuổi: ba mươi chín tuổi, các món sở trường: Thiên Lôi Ngưu Bài, Thanh Chưng Ma Long Hà.]

- Rất mạnh!
Trương Đại Lực hít một hơi thật sâu, nói:
Đa số đều là Linh Trù Vương Cấp, chỉ có một số ít là Hoàng Kim Linh Trù!
- Nói như vậy, ngươi lép vé rồi? Có hơi khó thắng đó…
Vẻ mặt của Trần Thư có hơi nghiêm trọng.
Tuổi của Trương Đại Lực vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm không thể so với các Linh Trù kỳ cựu khác.
- Cũng chưa chắc.
Trương Đại Lực không hề mất đi sự tự tin, mở miệng nói:
- Linh Trù và Thú Sư không giống nhau, đẳng cấp chênh lệch không phải là tất cả.
Trần Thư gật đầu, hắn và Đại Lực đã từng tham gia Tân Tinh Bôi của thành phố Lam Hải thì nhưng đã hiểu được một vài cơ chế ghi điểm của Linh Trù.
Cấp độ của các món ăn được chia thành hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Và cấp độ hoàn hảo là cấp độ khó đạt được nhất.
Một món Hoàng Kim hoàn hảo thậm chí có thể sánh ngang với Vương Cấp thượng phẩm.
Đương nhiên số điểm cụ thể là do các giám khảo chính đưa ra, còn cần xét đến nhiều khía cạnh khác nhau như màu sắc, hương thơm, mùi vị món ăn.
- Hơn nữa nguyên liệu ta dùng là Hoàng Kim Quân Vương, hẳn là có thể cộng thêm điểm.
Trong mắt của Trương Đại Lý đầy sự tự tin, đây là một lợi thế không ai có được, hoàn toàn có thể thắng một cách bất ngờ.
Ngay cả một quốc gia lớn cũng không thể xa hoa đến mức cung cấp cho tuyển thủ của mình huyết nhục của Hoàng Kim Quân Vương được.
Lúc thi đấu thì có lẽ quan chức có thể cung cấp một ít, dù sao số lượng cũng không lớn.
Điều quan trọng nhất là, muốn làm được món Quân Vương thì cần phải luyện tập vô số lần.
Huyết nhục của Quân Vương tiêu hao không phải số lượng nhỏ, một khi nấu chín chỉ có thể ăn, không thể cấu thành dược tề đặc thù nữa.
Tính quan trọng của dược tề đặc thù không nói cũng hiểu, không thể dùng nó để bồi dưỡng ra một Linh Trù.
Đó là lý do tại sao Trần Thư rất ngông cuồng, bởi vì huyết nhục Quân Vương là lấy để ăn đó…
- Thi đấu cho tốt!
Trần Thư cười mỉm nói:
- Ta thấy ngươi có triển vọng đó…
Trương Đại Lực gật đầu sau đó bắt đầu nghiên cứu đối thủ một lần nữa.
- Còn muốn làm gì khác không?
Trần Thư ngồi phịch xuống ghế sô pha, suy nghĩ cái gì đó.
Hắn muốn kích hoạt tùy chọn sức mạnh Thú Sư một lần nữa, đột phá lên Hoàng Kim Cấp thì hẵng nói sau.
Bạch Ngân Cấp luôn kém hơn một chút, không cần nói đến Vương Cấp nữa, đối mặt với Hoàng Kim Nhị Tinh thì thực sự khá khó khăn rồi.
Mà hắn hiện tại căn bản đã bồi dưỡng Khế Ước Linh đến cực điểm rồi, nếu muốn tiến xa hơn thì đột phá là cách tốt nhất.
- Còn có Khế Ước Linh thứ tư…
Ánh mắt của hắn đầy chờ mong, trong lòng thầm nghĩ:
Có lẽ… Chắc hẳn… Có lẽ là chuyện bình thường…
- Đại Lực, chúng ta khó khăn lắm mới được ra nước ngoài một chuyến, hay là ra ngoài dạo chút đi?
Trần Thư liếc nhìn Trương Đại Lực đang ở bên cạnh, mở miệng hỏi ý.
Trương Đại Lực chẳng ngẩng đầu lên, nói:
- Ngươi đi đi, ta muốn tìm hiểu quy tắc thi đấu một chút, đợi lát còn phải luyện tập trù nghệ nữa.
- Nghiêm túc như vậy luôn hả?
Trần Thư nhún vai nói:
- Buổi tối có cần mang cho ngươi chút gì để ăn không?
- Không cần đâu, ta ăn ở khách điếm là được.
- Được thôi.
Trần Thư gật đầu nói:
- Nếu như có ai tới kiếm chuyện, cứ trực tiếp báo tên ta!
- ?
Trương Đại Lý ngẩng đầu, vẻ mặt chợt kỳ quái, ngươi đang nghiêm túc sao?
- Nam Thanh, Nam Giang, cũng không khác nhau mấy… Ta bảo kê được!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, quay người rời khỏi khách điếm.
Lúc này trời đã về chiều, nắng tuy chói chang nhưng cũng không quá oi bức, ngược lại còn mang một cảm giác ấm áp.
- Kim thời tiết không tồi…
Trần Thư nhìn bầu trời quang đãng, rồi đi thẳng đến phố thương mại Ngự Thú ở thành phố Nam Thanh.
Dọc theo đường đi, đám người lần lượt nhìn về phía hắn, trong mắt đều hiện lên vẻ kính sợ, có rất nhiều lời nghị luận ầm ĩ nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào Trần Thư.
Một lúc sau cả thành phố đều lan truyền.
Tội phạm đến rồi!
- Không phải, ta làm sao lại giống tội phạm được kia chứ…
Trần Thư nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, không chỉ là sùng bái, mà còn xen lẫn cả sợ hãi.
Tất nhiên, ở đây với những người hâm mộ trong nước không giống nhau.
Vốn dĩ mọi người ở đây đều biết rằng con hàng này là không hợp lẽ thường, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà ra tay với con người bình thường được.
Bởi vì phần lớn mọi người đều là sùng bái, còn sợ hãi hiếm hoi ấy vẫn là bởi vì túi phân Urea của hắn…
Nhưng ở trong nước thì khác, hầu hết ấn tượng của mọi người chính là:
Con hàng này thích ném đạn hạt nhân khắp nơi… Hơn nữa dường như chẳng có lý do gì, chỉ là ném vô nghĩa…
Cái này thì mẹ nó ai mà không sợ chứ?
- Đây là phố Ngự Thú?
Bạn cần đăng nhập để bình luận