Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 663: Hóa ra nỗi buồn của con người thực sự rất khác nhau

- Ài!
Trần Bình thở dài rồi nói:
- Nhi tử lớn rồi, nửa năm học đại học cũng không uổng công, ngay cả lời nói cũng có chiều sâu khác hẳn!
- Cái đó thì đương nhiên rồi!
Trần Thư nhếch mép cười, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy người khác khen hắn có chiều sâu đấy!
Hình như hắn nghĩ đến cái gì nên nhẹ giọng nói:
- Ba mẹ, gần đây các ngươi có cảm thấy có cái gì là lạ không?
- Không có gì cả thì phải? Sao vậy?
- Ta luôn có cảm giác ai đó đang theo dõi ta!
Trần Thư lắc đầu, có thể nói hai ngày này không dễ chịu một chút nào cả.
- Thôi bỏ đi, có lẽ là người hâm mộ của ta cũng nên.
Hắn không suy nghĩ thêm nữa, ăn cơm trưa xong thì trực tiếp đeo túi xách đi ra cửa.
- Vương di, gói cho ta chút trái cây với! Cứ lấy loại rẻ nhất là được rồi!
- ...
Trần Thư xách theo một túi táo và lê rồi vội vàng rời đi.
Nửa tiếng sau, hắn đi tới một tiểu khu cũ kỹ ở thành phố Nam Giang, đây chính là nơi ở của giáo sư Diệp Thanh.
Cốc cốc cốc!
- Diệp lão, tiểu tử đến thăm ngài đây này!
Một lúc sau, Diệp Thanh mặc áo ghi lê, tay cầm quạt hương bồ mở cửa phòng ra.
Diệp Thanh cười mà nói:
- Mang quà đến là được rồi, người còn tới làm gì nữa chứ!
- ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, tay đưa trái cây qua.
- Cảm ơn!
Diệp Thanh cười cười mà nhận trái cây, nhưng vừa quay người là đã trực tiếp đóng cửa lại.
Rầm!
Trần Thư không chú ý, thế là mũi lập tức đụng trúng cửa.
- Con mẹ nó chứ!
Hắn kêu đau một tiếng rồi nói:
- Đại gia, ta còn chưa vào mà!
- Chờ một chút!
Bên trong truyền đến tiếng loạt soạt.
Một lúc sau, Diệp Thanh lại mở cửa ra.
- Diệp lão, ngươi làm gì vậy?
Trần Thư xoa xoa mũi, vừa đi đến phòng khách thì lập tức hiểu ra.
Chỉ thấy trên bàn trà trống trơn, không có hạt dưa hay hoa quả ăn vặt nào cả, chỉ còn lại vỏ hạt dưa vung vãi khắp nơi, rõ ràng có người vừa mới cất đồ đi.
- ...
Trần Thư thở dài rồi nói:
- Đại gia, có cần làm đến mức như vậy không hả? Ta cũng có phải là cướp đâu cơ chứ!
- Ngươi không phải là cướp! Con mẹ nó, ngươi chính là tên cầm đầu bọn cướp!
Diệp Thanh vội vàng gật đầu, năm ngoái Trần Thư có tới gặp lão, kết quả là lão còn bị mất đi hai quả táo…
- ...
Trần Thư lắc đầu rồi ngồi xuống trên ghế sô pha, hắn nói:
- Diệp lão, gần đây sức khỏe vẫn tốt chứ?
- Ngươi có chuyện cần nhờ ta phải không?
Diệp Thanh bắt chéo hai chân, vừa nhìn thoáng qua là đã nhận ra mục đích của Trần Thư.
- Diệp lão quả nhiên liệu sự như thần mà!
Trần Thư giơ ngón tay cái lên, sau đó xoa hai tay vào nhau mà nói:
- Là như thế này, ta nghe nói hình như sắp có một Dị Không Gian mới xuất hiện…
- Đương nhiên, để cho ta nói rõ trước, chắc chắn ta không phải là vì tiền đâu!
Vẻ mặt của hắn kiên định, hắn muốn biến bản thân thành một người chính trực trước đã rồi có gì nói sau!
Diệp Thanh bình tĩnh mà gật đầu:
- Ừ, hiểu rồi, chẳng qua cũng chỉ vì tiền mà thôi!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ngươi đã nhìn thấu rồi vậy ta còn diễn như thế nào nữa đây?
- Nói thật, Diệp lão, bây giờ cũng đã bước sang năm mới rồi, chắc hẳn Trấn Linh Quân cũng rất nhớ nhà!
Trần Thư thở dài rồi nói tiếp:
- Hay là rút một đội Trấn Linh Quân đi, một mình ta có thể thay thế bọn họ rồi!
- Ngươi thật sự muốn đi sao?
Diệp Thanh nhướng mày mà nói:
- Đây là một Dị Không Gian cấp nguy hiểm đấy, là một nơi có Bạch Ngân Quân Vương tồn tại!
Trần Thư nghe xong lời này thì lập tức trở nên càng hưng phấn hơn…
- Diệp lão, cho ta một cơ hội đi mà! Ta sinh ra là để săn giết hung thú đấy!
Trần Thư nói:
- Thân là người đại diện duy nhất của những người trẻ tuổi đương đại, ta không thể chối từ được!
- Nếu không thì làm sao ta có thể xứng danh với thân phận của Hoa Hạ Học Phủ, làm sao để ta không phụ lòng các phụ lão Nam Giang yêu quý ta được đây!
- Rồi rồi, vừa vừa phải phải là được rồi…
Diệp Thanh xoa trán rồi nói:
- Ta còn tưởng là trời mưa nữa cơ…
- Thật ra cũng không phải là không thể làm được!
Lão sờ cằm rồi nói tiếp:
- Nhưng thành viên khai hoang Dị Không Gian đều là nhân viên chính thức, để ngươi đi thì có chút không hợp quy củ mất!
- Ta là người của Hoa Hạ Học Phủ, hơn nữa còn căn chính miêu hồng, ta không chính thức thì còn có ai có thể chính thức được nữa chứ?
- Thôi dẹp đi nhé!
Diệp Thanh nói:
- Đồng ý hai yêu cầu của ta thì sẽ cho ngươi một suất đi khai hoang!
Trần Thư buột miệng:
- Yêu cầu gì? Nếu là giết người phóng hỏa thì ta thích… Á… ta không làm!
- ?
Diệp Thanh khẽ nhếch miệng, thậm chí lão còn có suy nghĩ bắt hắn bỏ tù ngay tại hiện trường luôn cho rồi.
Một lúc lâu sau, lão hắng giọng rồi nói:
- Thứ nhất, cho ta một bình Hắc Sắc Tả Dược lớn đi! Gần đây lão tử lại cảm thấy Lam Tinh không có trọng lực nữa rồi!
- Không thành vấn đề!
Trần Thư gật đầu, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, muốn bao nhiêu Tả Dược nhãn hiệu tội phạm thì có bấy nhiêu ngay!
- Cái thứ hai thì…
Bạn cần đăng nhập để bình luận