Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 249: Thầy hiệu trưởng! Trần Thư ta bất tài (2)

- Ngươi đang giở trò đấy à!
Trần Thư giận tím mặt, nắm chặt hai bàn tay, xem ra hắn cũng khó mà chấp nhận được việc mình đã thật sự bị đánh bại.
- Trần Thư ta có chơi có chịu! Xin cáo từ!
Vừa dứt lời, hắn thu hồi Slime rồi rời đi.
- …
Nhiều người không khỏi sững sờ, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, Ngự Thú Quán đang im ắng phút chốc náo nhiệt đến lạ.
- Chuyện gì thế này? Trần Thư thua sao?
- Đại ma vương Nam Giang lại đại bại dưới tay một kẻ vô danh tiểu tốt!
- Trời ơi! Thật không thể tin được, ta muốn tố cáo Trần Thư, hắn thi đấu giả!
Một đám người bàn tán náo nhiệt làm Ngự Thú Quán hiện giờ hệt như một cái chợ.
Chúc Ngọa Long là người chiến thắng, hắn ta lẩm bẩm nói:
- Ta thắng sao? Ta thắng rồi đấy! Vậy mà ta đã thắng rồi?
- Thật không hổ danh là Ngọa Long của Trung Học Đặc Biệt, ta nhận thua!
Trần Thư tiến tới vỗ vai hắn ta, bất giác nở nụ cười.
Chúc Ngọa Long nói theo bản năng:
- Ta còn chưa dùng lực mà ngươi đã ngã xuống rồi…
Trần Thư lảo đảo bước, không ngờ ngươi lại coi đó là thật?
Hắn còn chưa đi xa đã có một người của tạp chí lớn tới phỏng vấn, tất cả đều háo hức muốn nghe câu trả lời.
Tuy Chúc Ngọa Long là người chiến thắng nhưng hắn ta lại bị lờ đi.
- Ta biết bây giờ mọi người đều rất ngạc nhiên. Dù sao thì trong lòng người dân thị trấn Nam Giang, ta cũng là người bất khả chiến bại.
- Nhưng do khả năng phục tùng của Slime ta quá thấp, các ngươi thấy đấy, trong mắt nó ngập tràn trí tuệ… À thì… Tuy là bình thường nó không mở mắt…
- Cũng bởi vì nó có trí tuệ quá cao nên có hơi không tuân lệnh ta, sau này nhất định ta sẽ huấn luyện nó nhiều hơn để tăng khả năng phục tùng mệnh lệnh!!
Trần Thư lúc này đã bình tĩnh hơn và cũng thoải mái nói chuyện trước ống kính.
- Không phải chứ! Ta mới là người chiến thắng này! Phỏng vấn đâu? Vinh quang đâu?
Chúc Ngọa Long đứng sững sờ, hắn ta cảm thấy mình như người ngoài cuộc, không có hào quang của người chiến thắng chút nào.
- Bạn học Trần…
Tất cả mọi người đều đến vây quanh Trần Thư và theo chân hắn rời khỏi Ngự Thú Quán.
Trần Thư thua nhưng dường như không hề thua, Chúc Ngọa Long chiến thắng nhưng dường như không hề chiến thắng…

Trần Thư chạy một mạch về Nam Giang Nhị Trung.
Về phần bình luận và suy nghĩ của những người còn lại, tất cả đều không liên quan gì tới hắn,
Gì mà vinh dự, gì mà thanh danh, trên thực tế chúng đều không thể kiếm ra tiền được!
- Trần Thư! Chúc mừng ngươi!
Hiệu trưởng của Nam Giang Nhị Trung đã đợi sẵn ở cổng, trong mắt tràn ngập chờ mong như thể đang đón mừng chiến binh chinh chiến thắng lợi trở về.
- Thầy hiệu trưởng! Ta bất tài quá!
Trần Thư vừa gặp mặt hiệu trưởng đã bày ra bộ mặt rầu rĩ, ánh mắt đầy tự trách và hối hận.
- Ta thua bởi một đứa học sinh của Trung Học Đặc Biệt!
Lời này vừa thốt ra, thầy hiệu trưởng bỗng trợn tròn mắt trông vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Vô Song vừa nhíu mày vừa nhìn Trần Thư và nhận ra có gì đó không đúng.
Có vấn đề gì à!
Thầy hiệu trưởng nhíu mày hỏi:
- Trung Học Đặc Biệt ở thị trấn Nam Giang có một thiên tài sao?
Trần Thư lắc đầu và thuật lại những chuyện đã xảy trước đó.
- Thầy hiệu trưởng, là do ta sơ suất! Trần Thư ta không còn mặt mũi nào đối diện với các vị hương thân phụ lão của Nam Giang Nhị Trung cả!
Thầy hiệu trưởng cũng phần nào hiểu được, khẽ thở phào nhẹ nhõm, tuy là thất bại nhưng cũng không hoàn toàn thất bại.
- Thôi không sao cả, luyện tập nhiều hơn chút là được thôi mà.
Hiệu trưởng vỗ vai Trần Thư, an ủi.
Tuy kết quả ngoài mong đợi nhưng hiệu quả cũng không tệ,
Mọi người đều biết được trường ta có một thiên tài và hắn đã làm cho trường nổi tiếng không ít.
- Cảm ơn ngài hiệu trưởng đã quan tâm!
Trần Thư bỏ đi vẻ buồn bực, lập tức hỏi:
- Còn số tiền kia khi nào đưa nốt cho ta?
- …
Thầy hiệu trưởng giật giật khóe miệng, vẫn là cảm thấy có gì đó không ổn, lẽ nào ta bị lừa sao?
Mặc dù thua nhưng vẫn tiết kiệm cho trường một trăm vạn.
Cuối cùng hiệu trưởng cũng đưa nốt ba trăm vạn cho Trần Thư, trước đó đã cọc cho hắn hai trăm vạn rồi.
- Cảm ơn thầy hiệu trưởng nhiều!
Trần Thư vui vẻ rời đi.
Đột nhiên có một cánh tay giữ lấy bả vai hắn lại khiến hắn không động đậy được.
Thẩm Vô Song đưa tay vuốt cằm và nói:
- Ta ngửi thấy có mùi không bình thường ở đây…
- …
Trần Thư im lặng, chỉ hướng ánh mắt vô tội nhìn thầy hiệu trưởng.
- Ngươi qua mắt được ai chứ đừng hòng qua mắt được ta!
- Thượng đế đã rải đầy trí tuệ cho nhân gian, duy chỉ có Slime của ngươi lại dựng ô lên che mất, thể nào mà khả năng phục tùng mệnh lệnh của nó lại thấp được?
- …
Trần Thư giật giật khóe miệng, đáp:
- Có chút công kích cá nhân…
- Khai thật đi, ngươi đang dùng cái quỷ kế gì?
Trần Thư đảo mắt, hắn vừa định nói nào ngờ bị Thẩm Vô Song cắt ngang.
- Đừng hòng nói dối, không một ai có thể lừa được Thẩm Vô Song ta!
Trần Thư khẽ giật mình, chẳng lẽ bị đoán ra rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận