Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 390: Ta là Nam Giang Hãn Phỉ, ta đại diện cho bản thân

Ám Ảnh Huyết Đồng Điểu quá nhỏ, Sử Lai Mỗ đè ép mà không có cảm giác thành tựu.
Nhìn con mắt ngốc nghếch của nó, Cực Băng Giác Lộc và Thiên Tử Lôi Thú đồng loạt lui về phía sau một bước.
Ngay sau đó hai con nhìn nhau, đều đang nói cùng một ý tứ:
Ngươi được thì ngươi lên trước đi?
Đây không phải thao tác của Ngự Thú Sư, mà là bản thân Khế Ước Linh cảm thấy sợ hãi, không ngờ lờ mờ có chút không khống chế được.
Hai bên lâm vào trạng thái giằng co, mắt to nhìn mắt nhỏ, giữ nguyên tắc địch không động ta không động.
- Ta đang đợi kỹ năng, các ngươi đang chờ gì?
Trần Thư nhếch miệng cười, trực tiếp sai Sử Lai Mỗ lại sử dụng xung phong!
Tạ Phong Ngữ và Tô Duy Vận nhìn nhau, thở dài,
Khế Ước Linh có chút không chịu khống chế, cộng thêm kỹ năng chưa làm lạnh xong, đã không có đủ sức đánh một trận.
- Òm ọp.
Trong phút chốc, thân thể khổng lồ của Sử Lai Mỗ lại xông tới, uy thế vô cùng đáng sợ.
Hai Khế Ước Linh theo bản năng bắt đầu chạy trốn, thậm chí cũng không dám quay đầu nhìn một cái.
Trên Đài tỷ thí, Sử Lai Mỗ kêu lên sung sướng, vung vẩy mông, đuổi giết hai Khế Ước Linh cấp S.
Nhìn thấy một màn nghịch thiên như vậy, người xem toàn trường đều trầm mặc.
Thứ này là thật sự có thể hành hung Khế Ước Linh cấp S.
Cuối cùng, hai Khế Ước Linh cấp S bị ngồi lên, hai người chỉ có thể cường hành thu hồi chúng về Ngự Thú Không Gian.
Mà điều này cũng có nghĩa là Nam Thương Nhất Trung đã thua trận thi đấu này.
Trong Đấu Linh Trường xuất hiện một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, tiếp theo chính là tiếng hoan hô vang trời!
- Thắng rồi! Thực sự con mẹ nó thắng rồi?
- Đại tiện quái thú này quá khủng bố, nếu không phải Nam Thương Nhất Trung liên tục tung ra kỹ năng khống chế, chỉ sợ sớm đã thua rồi.
- Đại tiện quái thú vô địch! Đại tiện quái thú vô địch!
Lúc này, toàn thể mọi người đều đứng dậy, hoan hô, hò hét cho quán quân năm nay.
Ba người Trần Thư đã sáng tạo một kỳ tích cho Nam Giang Thị, dựa vào thân phận một thành thị nhỏ, thành công đoạt được chức quán quân từ trong tay thiên tài của Nam Thương Thị.
Cái này, chẳng những là lúc trước chưa từng có, chỉ sợ sau này cũng sẽ không có.
- Mẹ nó, đúng là trâu bò.
Thẩm Vô Song nắm chặt song quyền, không ngờ cảm nhận được sự kích động nhiều năm không có.
- Tội phạm vô địch.
- Tội phạm vô địch.
Lúc này, trên Đấu Linh Trường, chỉ còn lại tiếng hò hét.
Trần Thư đã đưa Nam Giang Thị lên một độ cao hoàn toàn mới.
- Biểu hiện không tồi.
Trần Thư cười cười gật đầu, khen Hứa Tiểu Vũ và Hạ Băng.
Nếu chỉ có một mình hắn, trận thi đấu này tuyệt đối là không thắng được.
Chiến đấu của Ngự Thú Sư, cái cần chú ý là kỹ xảo và phối hợp!
Tuần hoàn khống chế của Nam Thương Nhất Trung đã khắc chế Sử Lai Mỗ, nhưng kháng tính nguyên tố cường đại của Sử Lai Mỗ lại khắc chế đối phương.
Trận chiến này, chắc chắn là cực kỳ xuất sắc, không khiến mấy vạn người xem thất vọng.
Ba người của Nam Thương Nhất Trung lộ ra vẻ mặt uể oải, cho dù là kế hoạch được chế định đặc biệt, lại vẫn thua.
- Đừng sa sút.
Trần Thư nhếch miệng cười, nghiêm trang nói:
- Nhân sinh mà, luôn là nhấp nhô trắc trở.
Ba người đều nghẹn lời, nhìn bộ dạng đê tiện của Trần Thư, lại muốn đánh một trận.
Nhưng đáng tiếc, không làm được.
Ba người buồn bã rời sân, sự chú ý của toàn trường đều tập trung ở trên người bọn Trần Thư.
Thân thể Hứa Tiểu Vũ và Hạ Băng run rẩy, không thể nén được kích động trong lòng.
- Hôm nay, chúng ta đã thực sự được chứng kiến lịch sử.
- Ba người đến từ thành thị nhỏ không ngờ lại một đường vượt ải trảm tướng, đoạt được vương miện.
Người chủ trì cảm xúc kích động, không ngừng mở miệng nói.
Cảm xúc nhiệt liệt cảm nhiễm mỗi người, toàn trường đều đều không ngừng hò hét.
Cuối cùng Vương Thanh tự mình lên đài, ban phát phần thưởng cho mọi người, lại có một cái cúp quán quân tượng trưng cho vinh quang.
- Vì thời khắc này, cho dù ngồi tù hai mươi năm ta cũng chịu.
Thẩm Vô Song do dự ba phần, cuối cùng lên đài.
Bốn người đứng chung một chỗ, thoải mái cười to về phía màn ảnh, rắc một tiếng, hình ảnh bị dừng lại.
Ngay sau đó, chính là khâu phỏng vấn của phóng viên.
Trần Thư giơ giơ tay, cảm xúc có chút kích động, đây mới là cường hạng của hắn.
- Đi rồi, đi rồi, nên kết thúc rồi.
- Xong việc, xong việc!
- Buổi tối chuẩn bị ăn gì? Ta mời.
Các phóng viên truyền thông thương thảo, đi thẳng ra ngoài Đấu Linh Trường.
- Ôi chao, không phải chứ.
Khóe miệng Trần Thư giật giật, mở miệng nói:
- Con mẹ nó đãi ngộ của quán quân đâu? Không đưa tin chuyên đề à?
- Bạn học Trần Thư, biểu hiện của ngươi quá ưu tú, không cần đưa tin gì cả.
Ngay sau đó, các phóng viên toàn bộ đều chạy, chỉ để lại Trần Thư đang ngây đơ.
- Ta trả tiền, ta trả tiền.
Trần Thư nói với vẻ khinh bỉ, quán quân lại không có chút mặt mũi nào ư?
Cuối cùng, có một phóng viên trẻ tuổi đi tới.
- Ta có thể… Phỏng vấn ngươi không? Bạn học Trần Thư.
- Đương nhiên! Đương nhiên!
Mắt Trần Thư phát sáng, lập tức đoạt lấy microphone, chỉ sợ đối phương cũng chạy mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận