Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1765: Tội phạm bị lão gia tử nắm thóp (2)

- Chính phủ có thể cùng ngươi hợp tác phối trí một ngàn bình, như vậy ngươi có thể miễn phí đạt được một trăm bình, còn chưa đủ?
- Chỉ một ngàn bình?
Trần Thư nói lầm bầm, rõ ràng khác với những gì hắn dự liệu.
- Chỉ?
Lão gia tử thần tình trì trệ, nói:
- Mẹ nó là một trăm vạn phần vật liệu cơ sở thuộc tính hỏa đấy!
Lúc trước hắn dựa vào cuộc thi đấu thế giới, chủ động xuất thần kỹ năng [Không Gian Bí Lực], quả thực giành được không ít cơ sở tài nguyên.
Nhưng hai tháng hành động săn bắn gần đây, mỗi đại Ngự Thú sư đều được ban thưởng không ít.
Sau đó còn tiêu hao ở các phương diện khác, không có khả năng dùng toàn bộ cơ sở tài nguyên để phối trí đạn hạt nhân.
Cũng không thể khiến người ta ngừng tu luyện, cầm lấy một vạn bình đạn hạt nhân dược tề là có thể ra tiền tuyến…
- Một trăm bình quả thực không đủ…
Trần Thư lẩm bẩm lấy, nói:
- Lão gia tử, có thể hay nhiều hơn nữa một chút nữa không.
Trên hải vực một lần hắn ném đi một trăm năm mươi bình, hiện tại đối với một trăm bình đã cảm thấy chướng mắt.
- Một ngàn bình là cực hạn!
Lão gia tử lắc đầu, lão cũng không thật lòng trông chờ đạn hạt nhân nghịch chuyển chiến cuộc, chỉ có thể dùng làm vũ khí đặc thù, đánh hung thú trở tay không kịp.
- Cũng được…
Trần Thư gật gật đầu, ít nhất cũng có một trăm bình đạn hạt nhân dược tề.
- Cái kia, lão gia tử, chính phủ đề ra bảng vàng săn bắn, ta vẫn lấy bốn mươi hai chỉ Bạch Ngân Quân Vương chiếm giữ đầu bảng… Còn có ta hoành thành Nhiệm vụ hộ tống tận tâm tận lực, ngăn cơn sóng dữ…
Trần Thư gãi gãi đầu, nói:
- Chuyện phần thưởng thì sao?
Lão gia tử thản nhiên nói:
- Há, bảng vàng kia chỉ là danh hiệu vinh dự, không có vật chất ban thưởng, Nhiệm vụ hộ tống không phải ngoài định mức cho ngươi một giọt cổ huyết rồi ư?
- ...
Trần Thư chưa từ bỏ ý định hỏi:
- Ngay cả một chút cũng không có ư? Hiện tại ta đang rất thiếu thốn!
- Ngươi có lúc nào không thiếu hả?
Lão gia tử liếc mắt nhìn hắn, nói: –
Giọt kia cổ huyết đã có giá trị liên thành, còn lại tài nguyên không cần, nhất là cơ sở tài nguyên!
Hoa quốc nhân khẩu rất nhiều, số lượng Ngự Thú sư cấp thấp tương ứng cũng đứng ở vị trí đầu tiên của Lam Tinh, hao phí cơ sở tài nguyên đã là một con số trên trời, không có khả năng lấy thưởng thêm cho Trần Thư.
Lão thấy gương mặt Trần Thư tràn đầy tiếc nuối, thở dài, nói:
- Tiểu Trần, không phải không cho ngươi, tham gia Nhiệm vụ hộ tống hơn trăm người, chính phủ cần phần thưởng ban thưởng, mà nhiệm vụ đón đồng bào nàym, chính phủ cũng muốn bồi thường chút an ủi, tài nguyên quả thật là hàng bán chạy.
- Ta hiểu rồi.
Trần Thư gật đầu một cái, nói:
- Nhưng ta không muốn cơ sở tư nguyên, tài nguyên cao cấp kia…
Vèo!
Trong chốc lát, thân thể lão gia tử biến mất không thấy gì nữa, trực tiếp quả quyết chạy trốn…
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, thoáng chốc sững sờ tại chỗ.
Hắn nhìn thang gác bên cạnh, thông qua thượng tầng của tòa nhà, nháy mắt đã có tâm tư.
Nhưng lúc này, Tần Thiên nhẹ giọng nói:
- Hữu nghị nhắc nhở một chút, không có sự cho phép của lão gia tử ta, tuyệt đối không đừng lầu…
- Vì sao?
- Ninh lão hiệu trưởng trước đây từng đi bar rồi.
- Kết quả thì sao?
- Nghe nói uất ức hai tháng, linh hồn dường như đã bị huỷ hoại.
Trần Thư im lặng không trả lời, đã mơ hồ nghĩ đến dáng vẻ thảm thương của Ninh Bất Phàm.
Hắn rụt rụt bước chân, thu hồi ý nghĩ trong lòng.
Ninh Bất Phàm là Vương cấp đỉnh phong, hơn nữa trình độ chạy trốn của Ngân hồ cũng là nhất lưu, nếu có thể tóm lấy tra tấn, rõ ràng trên lầu các có chút không đơn giản.
- Ta không cho phép ngươi tuỳ tiện mang chó đến, trở về đi.
Tần Thiên lắc đầu, nói:
- Đúng rồi, người của Tuyết quốc đến, đặc biệt tìm ngươi!
- Tìm ta?
Trần Thư ngơ ngác nói:
- Ta không có thù hận với Tuyết quốc…
- Bọn hắn muốn vào Tinh Không di tích!
Khóe miệng Tần Thiên giật giật một cái, không ngờ khắp thế giới đều là địch nhân của ngươi?
- Ừm…
Trần Thư gật gật đầu, lúc trước đi cứu Đại Lực, truyền kỳ Ngự Thú sư của Tuyết quốc ra tay, quả thực là muốn giành một phần danh ngạch.
- Không thành vấn đề, để bọn hắn trực tiếp tới thành phố Nam Giang tìm ta là được rồi.
- Ừm, mặt khác, ngươi là người chưởng khống di tích, bọn hắn muốn ngươi chiếu cố nhiều hơn một chút.
- Chiếu cố?
Trần Thư ngơ ngác, sau đó nhếch miệng lên, cười hắc hắc thành tiếng.
- Tiểu tử ngươi muốn làm gì?
Nét mặt Tần Thiên trì trệ, mơ hồ phát giác được một chút không ổn.
- Không có gì.
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, nói:
- Hiệu trưởng, không có việc gì, ta sẽ chiếu cố bọn hắn thật tốt!
- ...
Tần Thiên vội vàng nói:
- Tiểu tử ngươi đừng làm loạn, người ta chưa từng hại ngươi đâu.
- Hiệu trưởng, ngươi coi ta là loại người gì?
Trần Thư thu nụ cười, nói:
- Ta quả thực là chuẩn bị chiếu cố bọn hắn!
- ...
Tần Thiên và Liễu Phong liếc nhau một cái, trong mắt có vẻ bất an.
Bây giờ đang thời loạn thế, nhân loại không giúp đỡ nhau thì cũng thôi đi, nếu lại nội đấu, vậy thực sự không còn gì nữa đâu.
- Chiếu cố thật mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận