Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1789: Muốn để ngài cùng thiên nhiên tiếp xúc thân mật (2)

- Haiz!
Trần Thư ôm hắn ta lại, nói:
- Đừng gấp gáp vậy mà, ta đâu có đáng sợ đâu phải không nào?
Người đàn ông lắc đầu lại gật đầu, nhất thời tay chân trở nên cứng ngắc.
- Ta chỉ đang đợi người thôi, im lặng một chút là được rồi.
Trần Thư thả đối phương ra, mắt nhìn về phía Ngự Thú quán, yên lặng chờ đợi.
Nửa giờ sau,
Chỉ thấy Vương Thanh Tuyết nghênh tiếp đám người, đi ra ngoài Ngự Thú quán, nhưng đứng bên cạnh nàng chính là Thẩm Vô Song và Nhị Trung hiệu trưởng.
Hiệu trưởng bụng phệ cười nói:
- Lão Thẩm à, huấn luyện tiếp theo của Thanh Tuyết, phải nhờ ngài hao tâm tổn trí rồi.
- Đương nhiên rồi! Những người khác đến bồi dưỡng ta cũng không an tâm.
Thẩm Vô Song nâng mắt kính, mấy năm qua, mặt của hắn không có thay đổi gì quá lớn, nhưng lại thể lực lại xuất hiện một chút biến chất, đã được thăng làm bạch ngân ngự thú sư!
Bởi vì dạy dỗ hai người là Trần Thư và Phương Tư, lão Thẩm cũng thu được không ít tài nguyên, đương nhiên bản thân cũng tiến thêm một bước.
Dựa vào thực lực của hắn ta, kỳ thực dạy ở trường trung học cũng có chút phí phạm nhân tài, nhưng Thẩm Vô Song cũng muốn ở Nhị Trung để dưỡng lão rồi nên giờ cũng vui lắm.
- Theo kế hoạch cuối năm của ta, sẽ để Thanh Tuyết vào dị không gian nguy hiểm cấp để tập luyện một phen.
Thẩm Vô Song vười nói:
- Các ngươi cảm thấy thế nào?
- Có thể.
Vương Thanh Tuyết bình thản gật đầu, trong lòng cũng không có chút gợn sóng.
Nhưng đúng lúc này, nàng bỗng trở nên sửng sốt, cả người đứng yên tại chỗ, hai tay bưng kín miệng, trong mắt đầy vẻ không thể tin được.
- Hửm?
Thẩm Vô Song và hiệu trưởng đều nao nao, nhìn theo hướng mà Vương Thanh Tuyết đang nhìn, rồi bỗng sững sờ ngay tại chỗ.
Không chỉ ba người bọn họ, những người vây xem đều nhìn nhìn về phía người thanh niên ở phía xa xa kia.
Giờ phút này, mọi thứ đều trở nên trầm lặng.
Trần Thư thấy vậy, nháy mắt ném ra mấy ấn ký không gian, mang Vương Thanh Tuyết theo rời đi.
Trong văn phòng hiệu trưởng.
Thẩm Vô Song chấn kinh, nhưng lập tức đã phản ứng lại ngay.
Hắn ta cười nói:
- Trần Bì, tiểu tử ngươi về trường tham quan hả?
- Thầy ơi, lời này là sao vậy ạ?
Trần Thư bĩu môi, nói:
- Tôn sư trọng đạo là phẩm chất tốt đẹp của ta đó!
- Nói hay lắm! Nhưng tiểu tử ngươi có thể đừng ngồi ở vị trí hiệu trưởng được không?
- ...
Chỉ thấy Trần Thư đang bắt chéo chân, nhàn nhã ngồi trên ghế của hiệu truo7g3.
- Hiệu trưởng, ngài ngồi, ngồi ạ!
Hiệu trưởng bụng phệ sợ hãi, không dám ngồi xuống, nói tiếp:
- Nói vậy là Trần Thư đến muốn ôn lại chuyện cũ sau, các ngươi nói chuyện đi, ta sẽ không quấy rầy đâu.
Dứt lời, hắn ta liền chủ động rời khỏi văn phòng…
- Hiệu trưởng vẫn giống như trước ha…
Trần Thư lại ngồi xuống, nói:
- Đúng là người biết cách đối nhân xử thế.
- ...
Thẩm Vô Song lắc đầu, cũng ngồi xuống nói:
- Tiểu tử ngươi về trường muốn làm gì hả?
Trần Thư đang muốn mở miệng, lại bị đối phương chặn họng:
- Nói cho rõ nhé, tài nguyên giáo dục của trường đều chuẩn bị cho Thanh Tuyết, nếu ngươi không phải là con người, vậy thì cứ mang đi đi.
- ...
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Thầy ơi, ý thầy là sao ạ, ta là học sinh vinh dự của trường ta đó, đâu phải tội phạm gì đâu chứ!
- Có phải hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ…
- //////
Trần Thư không tiếp tục giải thích nữa, trên thực tế, hắn cũng chướng mắt đống tài nguyên này.
- Ta thấy Thanh Tuyết ở trên TV, nên đặc biệt muốn thăm nàng.
Vừa nghe lời này, trong mắt Vương Thanh Tuyết như tỏa ra hào quang, vui vẻ nhìn về phía Trần Thư.
Thẩm Vô Song vừa nghe lời này, thử thăm dò hỏi:
- Ngươi sẽ không muốn làm thầy của nó đấy chứ?
- Có nghĩ tới chuyện đó!
Trần Thư nghiêm túc gật đầu nói:
- Ngày nào ta cũng nằm mơ muốn để ngài và đại thiên nhiên tiếp xúc thân mật một phen.
- ...
Thẩm Vô Song chấn động, lập tức kéo giãn khoảng cách.
Suy nghĩ của hắn ta không ngừng lưu chuyển, thậm chí còn tự hỏi lát nữa nên hét “Cứu mạng” hay là “Nát cổ họng” nữa.
- À đúng rồi, vừa lúc ta muốn đến dị không gian một chuyến, mang nàng theo một chút không có vấn đề gì chứ?
Thẩm Vô Song nhíu mày, nói:
- Không, ta vừa ra kế hoạch luyện tập xong rồi.
- Thì bỏ cái đó đi, lão Thẩm à, kế hoạch của ngươi không phải đến nguy hiểm cấp dị không gian à?
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Kế hoạch của ta không phải cao hơn của ngươi sao?
- ...
Thẩm Vô Song vuốt đầu, vẫn không từ bỏ ý định của mình:
- Thanh Tuyết, ngươi muốn đi dị không gian với ai?
Vương Thanh Tuyết vừa nghe câu này, liền không do dự bước về phía Trần Thư, nói:
- À thì, Thầy Thẩm, ngài là một người thầy tốt…
- Dừng lại đi! Dừng lại!
Thẩm Vô Song vội vã cắt lời đối phương, nói:
- Lời này của ngươi làm ta nhớ đến cảm giác giống giấc mơ năm đó…
Vương Thanh Tuyết cười nói:
- Bởi vì lúc ngài lúc còn trẻ cũng là một người thầy tốt.
- Thanh Tuyết, ngươi sai rồi, hắn ta đang nhớ đến lúc còn trẻ bị người ta phát thẻ người tốt đó.
- Tiểu tử ngươi hiểu hết phải không hả?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận