Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1427: Ý của ta là, đợi hắn đi ra cứu chúng ta

Nó đang muốn xuất thủ giúp một tay, kết quả một tinh quang đúc thành đao mổ heo ném tới!
Ầm!
Đao mổ heo ẩn chứa sức mạnh không thể địch nổi cường ép bức lui cấm vụ cự thú.
- Đẳng cấp của một tân cao thủ, thật là lãng phí…
Trong lòng Trần Thư thở dài, đồng thời rút càng nhiều sức mạnh sâu bên trong tinh hải.
Ngay lúc này, tin tức của di tích truyền vào trong đầu hắn:
【 Di tích chi tâm nguy cơ! Sức mạnh thủ hộ không đủ! Sức mạnh thủ hộ không đủ!]
- Hả?
Trần Thư ngơ ngác, trong mắt có chút giật mình.
Hiện tại hắn đã biết rõ vì tại sao di tích đánh không lại, không ngờ phần lớn sức mạnh đều đang bảo vệ cho vị trí hạch tâm.
- Không sử dụng càng nhiều lực lượng, sớm muộn cũng sẽ bị cấm vụ từng bước xâm chiếm mất!
Hắn tự nói ngay sau đó rút ra ra càng nhiều lực lượng.
Hình thể tinh thần cự nhân lại lần nữa tăng vọt một đoạn dài, nóng nảy dùng túi ống tử bao lấy cấm vụ cự thú.
Một cự thú khác nhìn pvề phía sau bên trong tinh gần như đã có ý nghĩ tham lam.
Nó phát giác được sức mạnh nội bộ mỏng manh, nếu có thể xâm lấn đi vào, có thể đạt đượcmục đích của chuyến này!
Nhưng ngay lúc này, năm thanh đao mổ heo to lớn ngưng kết mà ra, hướng về nó mà chém!
Nếu cấm vụ thật sự dám liều lĩnh xâm lấn, tất nhiên sẽ bị trọng thương.
- Chỉ sợ ngươi có mạng mà không giữ được thôi!
Trong mắt Trần Thư có ý cười, hiểu rõ cấm vụ hai bên muốn xâm lấn trung tâm di tích.
Hắn bắt chẹt nội tâm cấm vụ hung thú đến sít sao, không ngừng hành hung cả hai.
Không bao lâu, túi bao lấy cấm vụ hung thú có chút không chịu nổi.
Grào!
Nó toàn lực tránh thoát tinh không túi phân ure, quả quyết hướng về xa xa bỏ chạy.
Mà ở vị trí ban đầu, rải đầy rất nhiều máu màu đen, rõ ràng là bị thương rất nặng, bằng không cũng sẽ không gấp gáp chạy trốn như vậy.
- Tới phiên ngươi! Vật nhỏ!
Tinh thần cự nhân quay đầu nhìn lại, tay phải cầm đao mổ heo, tay trái cầm khổng lồ túi phân, chậm chậm cất bước đi tới.
Cấm vụ cự thú chỉ do dự một thoáng, quay người bỏ chạy về phía xa xa.
Trần Thư mỉm cười, lẩm bẩm:
- Không chảy chút máu nào mà muốn bỏ chạy sao?
Rầm rầm rầm!
Tinh hải kích động, vô số đao mổ heo ngưng kết lại, không ngừng chém vào lấy cấm vụ cự thú.
Vốn dĩ là cấm vụ không ai bì bây giờ lại giống như chó nhà có tang, chạy thục mạng rời khỏi Tinh Không di tích.
Mà sương trắng vốn dĩ trải rộng di tích đồng thời biến mất không thấy gì nữa…
Hiển nhiên, kế hoạch đã thất bại…
- Thật sự vô cùng đơn giản…
Trần Thư mỉm cười, trong lòng không khỏi có chút lưu luyến phần sức mạnh này.
Nhưng thân thể truyền đến từng trận xé rách thống khổ, khiến hắn không thể không thoát khỏi tinh thần cự nhân.
Tinh thần cự nhân ầm vang một tiếng, hóa thành vô số tinh quang, dung nhập vào trong tinh hải.
Mà tinh quang quanh quẩn quanh Trần Thư cũng tiêu tán không còn gì, liên hệ giữa hắn và di tích bị cắt đứt.
- A…
Trần Thư thở dài, đồng thời để Thỏ Không Gian lấy ra chút thuốc chữa thương, làm dịu đau nhức kịch liệt trên người.
Ngay lúc này, chỗ sâu nhất trong tinh hải, một tinh quang ngưng tụ thành viên cầu nhỏ xuất hiện.
Nó ngẩng đầu nhìn nhân loại phía trên, dường như đang suy tư gì.
- Có thể mở ra di tích truyền thừa ư?
Trần Thư ngồi trên tinh hải, trong lúc mơ hồ phát giác được một cảm giác bị thăm dò.
Hắn vẫn không thể xác định di tích phải chăng có trí tuệ hay không, từ đủ loại hành động có thể nhìn ra dường như có linh trí.
Nhưng nhìn tình hình chiến đấu vừa rồi của di tích, lại là trình tự khô khan như máy móc.
Cuối cùng hắn đưa ra một kết luận:
Đồ chơi này có chút trí lực, nhưng mà không nhiều…
Ngay lúc Trần Thư đang chờ đợi di tích truyền thừa, 【 Cực quang băng sơn] đã gây nên đại biến kinh thiên.
- Mẹ nó! Sao lại xuất hiện hung ác như thế!
- Đám súc sinh này điên rồi sao?
Dám người Liễu Phong vẻ mặt nghiêm túc, bên cạnh có mấy chục con khế ước linh thủ bảo vệ, không ngừng ngăn cản tiến công.
Vù vù ——
Gió lạnh lẽo gào thét mà qua, nhiệt độ đã hạ xuống đến một mức độ tương đối đáng sợ.
Màtrong gió tuyết, vô số hung thú cường đại vây quanh một nhóm Ngự Thú sư, trong mắt tràn đầy thô bạo!
- Bọn chúng dường như đang đi săn.
Liễu Phong vẻ mặt nghiêm túc, chậm chậm đưa ra một kết luận.
- Không thể nào?
Lời này vừa nói ra, mọi người thần sắc đại biến, trong bọn họ thế nhưng có năm tên Vương cấp, hơn hai mươi người Hoàng Kim cấp.
Sức chiến đấu này đủ để xông pha trên Lam Tinh vậy mà bị một nhóm hung thú vây giết sao?
- Lão Liễu nói không sai…
An Đông của Tuyết quốc gật đầu, nói:
- Các ngươi không phát hiện ra ư? Hung thú xung quanh chí ít đều là biến dị hình.
- Hả?
Thần sắc mọi người chấn động, bởi vì bận tác chiến, ngược lại không phát hiện ra chuyện này.
Có người hoảng sợ nói:
- Cực quang băng sơn chỉ là một cơn ác mộng, không thể có nhiều hung thú biến dị như vậy được!
- Không phải là một dị không gian đâu.
Tộc trưởng Buck vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng nói:
- Khế ước linh của ta đã điều tra được không chỉ có một quân vương!
Trong nháy mắt, bọn hắn đều giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận