Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 692: Khi ngươi nhìn chăm chú vào Husky… (2)

Khi ngươi nhìn chăm chú vào Husky, Husky cũng đang nhìn ngươi chăm chú…
Rầm rầm rầm!
Ngay sau đó là một hồi kỹ năng tấn công vô cùng tàn ác.
- Gừ!
Thân thể Hỏa Tích khuông ngừng quay cuồng, cố gắng phản công nhưng cơ thể Husky lại đột nhiên biến mất.
Một con hung thú Lãnh Chúa vị thành niên đang sống sờ sờ cứ bị mài đến chết như vậy!
- Lão đệ, ngươi cũng không được đâu!
Trần Thư cưỡi Slime đi đến vị trí chiến trường.
Hắn liếc mắt nhìn thấy thi thể Cự Tích, tâm trạng thoáng cái liền sảng khoái hơn không ít.
Ta khúm núm trong Dị Không Gian nhưng ở trên Lam Tinh có thể xuất ra trọng quyền!
Hắn lấy dao mổ heo ra, móc vật liệu và Ngự Thú Chân Châu ra rồi nhét vào trong ba lô.
- Mẹ nó ngươi vừa rồi muốn giết ta à!
Trần Thư móc túi phân ra trùm Husky lại.
Hiện tại hắn không thể phân biệt được là do IQ của Husky thấp hay là cố ý nữa!
- Hú! Hú!
Husky không ngừng giãy dụa vùng vẫy, nhưng trốn không thoát được phong ấn của túi phân.
- Trở về xử lý ngươi!
Trần Thư thu hồi nó vào Ngự Thú Không Gian.
Khi hắn trở lại bên ngoài nhà ga thì hiện trưởng đã được kiểm soát.
Hơn trăm chấp pháp giả của Trấn Linh Cục đến để duy trì trật tự.
- Tội phạm Nam Giang! Tội phạm Nam Giang!
Chỉ thấy đám người sắc mặt kích động, không ngừng hô danh hiệu cảu Trần Thư.
Khi bọn họ nhìn thấy Golden Slime thì cũng lập tức nhận ra thân phận của Trần Thư.
- Trần Thư!
Đội trưởng Trấn Linh Vương Càn đi tới, trong mắt là vẻ tán thưởng.
- Vương thúc, ta đã nói thành phố Nam Giang cần ta mà!
- Có tội phạm ở đây đúng là không bất ngờ!
Trần Thư nhún vai, hôm nay nếu không có bọn hắn thì thành phố Nam Giang đã thương vong nặng nề rồi.
Lượng người ở nhà ga lớn như vậy, hàng trăm hung thú thì chỉ có thể bị giết đến điên luôn.
- Thúc nhìn lầm ngươi!
Vương Càn gật đầu, hôm nay đúng thật là đoàn người Trần Thư đã lập công lớn.
- Bảo vệ Nam Giang là chức trách và nghĩa vụ của ta!
Khuôn mặt Trần Thư ngập tràn chính nghĩa, sau đó giọng điệu đã lập tức thay đổi:
- Đúng rồi, khi nào thì chính phủ thanh toán tiền nhỉ?
- …
Khóe miệng Vương Càn giật giật, nói:
- Phải cần một khoảng thời gian, đến lúc đó chắc chắn sẽ không ít!
Ngự Thú Sư Công Hội đã sớm có nhiệm vụ săn bắt hung thú ở thành phố.
Hiện tại về cơ bản là các hung thú đều đã bị tiêu diệt, thành phố Nam Giang sẽ không xuất hiện nguy hiểm nữa, toàn bộ phần thưởng nhiệm vụ cho Trần Thư cũng không có gì đáng trách.
- Đúng rồi, ngươi có thể quản hai tên đồng bọn của ngươi một chút hay không!
Vương Càn quay đầu nhìn về phía A Lương và Vương Tuyệt.
Trần Thư cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người đang tươi cười nói cái gì đó.
- Đây là danh thiếp của ta, có chuyện gì đều có thể trực tiếp tìm ta! Vương A Lương vạn năng, các ngươi xứng đáng có được!
- Ta là người của Hoa Hạ học phủ, cần bảo kê đều có thể tìm ta!
- …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, mở miệng hỏi:
- Được rồi! Hai ngươi còn đi hay không?
- Đi! Tất nhiên phải đi!
Trải qua trận tập kích của hung thú nhưng nhà ga cũng không chịu ảnh hưởng gì.
Hai người tạm biệt tại chỗ rồi đeo túi xách lên và bước lên con đường trở về.
- Tội phạm Nam Giang! Tội phạm Nam Giang!
Ba người Trần Thư lái xe rời khỏi nhà ga mà vẫn có thể nghe được tiếng la hét của đám đông.
- Trần Bì, chúng ta thoáng cái đã trở thành anh hùng của thành phố Nam Giang rồi!
Tạ Tố Nam quay đầu nhìn lại, trong mắt có vẻ hưng phấn.
- Cái này gọi là gì nhỉ? Ta vẫn luôn là tốt nhất à?
Lúc này Trần Thư vỗ đùi, hô lớn:
- Bà mẹ nó, quên mất một việc!
Từ Tinh Tinh mở miệng hỏi:
- Việc gì?
- Quên để bọn A Lương mời cơm! Vậy mà không có cơm chia tay?
- …
- Đã như vậy thì buổi tối để các ngươi mời!
- …
Sáng sớm hôm sau.
Trần Thư đi tới chợ đen trong thành phố Nam Giang.
Chợ đêm vẫn phồn vinh như cũ, số lượng người có thể so với trung tâm thành phố, trong đó đa số đều là Ngự Thú Sư.
Bên trong cửa hàng Dược Tề Đại Lực, đám người Vương Thiên Bá đang buồn bực ngán ngẩm chơi bắn bi….
- Lão ca Thiên Bá!
Trần Thư đã lâu không thấy đi tới cửa hàng.
Đám người Vương Thiên bá lập tức quay đầu nhìn lại, trong mắt có tia tôn kính.
- Trần Thiếu, ngươi trở về rồi?
Trần Thư gật đầu nói:
- Ừm, đã về gần một tháng!
- Lâu như thế à?
Trong mắt Vương Thiên Bá có tia khiếp sợ, giống như có chút khó có thể tin.
Trần Thư mở miệng nói:
- Sao thế? Có vấn đề gì không?
- Không…không…
Vương Thiên Bá khoát tay áo, nói nhỏ:
- Sao gần đây chương trình pháp chế của thành phố Nam Giang không có sự kiện gì lớn?
- ....
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, ta trở về và cái chương trình pháp chế kia có quan hệ rắm gì?
- Cho ta nhận một chút vật liệu Dược Tề Cuồng Phong, cấp cơ sở là được!
Trần Thư mở miệng nói, hắn tiêu diệt đàn hung thú, độ thuần thục của Dược Tề Cuồng Phong đã tăng lên tới cấp Tông Sư.
- Được rồi!
Vương Thiên Bá nói, lập tức viết ra vật liệu cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận