Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 326: Thanh niên có chí lý tưởng cất cánh (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Mọi người nhìn lên trời, trên mặt bất giác mỉm cười.
Cuộc sống kỳ thật là rất đẹp!
Phương Tư mở miệng nói:
- Thanh Hàn, thi đại học phải cố lên, đến lúc đó tranh thủ đến kinh đô, tỷ tỷ bảo kê ngươi.
- Phương Tư tỷ, ta sẽ nỗ lực!
Vương Thanh Tuyết ngây thơ chất phác nói:
- Tỷ tỷ cố lên!
Ở một bên khác, mẹ con Hạ Băng cũng cười.
Mẫu thân Hạ Băng nhìn về phía nữ nhi, mở miệng nói:
- Tiểu Băng, ngươi có hối hận vì theo mẹ không?
Hạ Băng nhìn sang, kiên định lắc đầu:
- Mẹ, kỳ thật mâu thuẫn trong nhà đều bởi vì ta, nếu ta là thiên tài, hoặc ta là người thường, có lẽ tất cả đều sẽ không phát sinh.
- Tiểu Băng, ngươi không sai…
Mẫu thân ôm Hạ Băng, mở miệng nói:
- Muốn trách thì trách vận mệnh đi!
Cho dù là Hạ Băng không có thiên phú, cũng vẫn xuất hiện bi kịch.
Bởi vì gia đình bọn họ không thể cho Hạ Viêm thứ tốt nhất. Nguyên nhân phụ thân của Hạ Băng rời khỏi, chủ yếu chính là nhìn trúng tài nguyên của Ngô gia.
Cả đời hắn tầm thường vô vi, ký thác hết hy vọng lên trên người nhi tử Hạ Viêm. Để bồi dưỡng Hạ Viêm thành tài, hắn có thể làm ra bất kỳ chuyện gì, bao gồm cả bỏ vợ vứt con.
- Mẹ, ta sẽ ưu tú hơn đệ đệ!
Hạ Băng ở trong lòng mẫu thân, thầm nói.
- Bạn học của ngươi kỳ thật đều rất tốt.
Mẫu thân của Hạ Băng bỗng nhiên trêu ghẹo:
- Nhất là bạn học Trần đó, tính tình sáng sủa, nhìn một cái là biết rễ thẳng mầm tươi, ta thấy là hảo hài tử, khi ngươi đi học đại học có thể cân nhắc.
- Mẹ!
Mặt Hạ Băng ửng đỏ, vội vàng nói:
- Đó là bởi vì ngươi không hiểu hắn thôi.
Nàng ta lần đầu nghe thấy có người khen Trần Thư như vậy, nếu để ngài biết sự tích của hắn, chỉ sợ đã sớm trực tiếp báo công an rồi.
Đúng vào lúc này, Phương Tư nhướng mày, nhìn nhìn xung quanh.
- Ơ? Trần bì đâu.
Trong lòng nàng ta có dự cảm không tốt, không phải là lại đi gây chuyện rồi chứ?
- Các vị! Các vị!
Một đạo thanh âm vang lên từ phía sau, mọi người nhao nhao quay đầu.
- Nhìn pháo hoa phiên bản tội phạm mà ta đặc chế này.
Trần Thư kéo một chiếc xe đẩy, bên trên đặt một cái thùng cao bốn thước.
Trương Đại Lực giật nảy mình, lập tức tiến lên, không ngừng vuốt ve thùng,
- Mẹ nó!Ngươi làm từ lúc nào vậy? To thế?
Trần Thư nhún vai, nói:
- Lễ mừng năm mới đương nhiên là phải có chuẩn bị!
- Tối nay, ca ca là thanh niên có chí có lý tưởng.
- Ngươi con mẹ nó không phải là bắn đạn hạt nhân chứ?
Khóe miệng Phương Tư giật giật, trong lòng lờ mờ có cảm giác không ổn.
- Sao có thể?
Trần Thư lắc đầu, ngươi đúng là rất có sức tưởng tượng, ai lại đi bắn đạn hạt nhân vào năm mới?
Ngay sau đó hắn vỗ đầu, hình như là nghĩ tới gì đó.
Trần Thư liếm liếm môi nói:
- Nếu ta nhỏ một chút dược tề đạn hạt nhân, đêm nay Nam Giang Thị liệu có chấn động không?
- Ngươi con mẹ nó có bệnh à?
Khóe miệng Phương Tư giật giật, thậm chí không nhịn được mà muốn bắt Trần Thư lại.
Đón năm mới, không gây chút chuyện thì ngươi ngủ không ngon à?
- Nói đùa thôi, dược tề quý giá như vậy, ta cũng không nỡ.
Trần Thư không nhiều lời, đổ pháo hoa lên trên đất trống phía trước.
Trần Thư nhếch miệng cười:
- Các vị, hôm nay chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!
Người chung quanh cũng nhìn thấy một màn này, mắt lập tức trợn trừng, theo bản năng lui về phía sau.
Mẹ kiếp, đây là thứ gì thế?
Trần Thư tâm không hoảng tay không run, trực tiếp châm pháo hoa.
Một lát sau, tia lửa bắn ra, một tiếng nổ kịch liệt trong nháy mắt liền vang lên.
Ầm!
Trong phút chốc, pháo hoa bay lên trên trời cao cực nhanh, tiếp theo liền nổ tung, hào quang bao phủ phạm vi cực lớn, giống như che phủ cả bầu trời.
Màn đêm bị chiếu sáng giống như ban ngày, lửa khói sáng lạn tràn ngập.
- Sao vang thế?
Người đi đường nghe thấy động tĩnh này, thiếu chút nữa thì chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
- Được không?
Trần Thư gật đầu cực kỳ hài lòng, pháo hoa của hắn vừa phát nổ, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt toàn trường.
Pháo hoa của những người còn lại so sánh với của hắn, quả thực giống như là phiên bản trẻ con.
Rầm rầm rầm!
Thanh âm đinh tai nhức óc vang vọng, bầu trời trở nên càng sáng hơn, nhưng lại không có một ai hoan hô, đám người đều né tránh, trong mắt hiện vẻ cảnh giác và sợ hãi, chỉ cảm thấy giống như đang ở trên chiến trường lửa đạn cả ngày.
Phương Tư xoa xoa trán, nói:
- Trần bì, ngươi không cảm thấy động tĩnh này là thái quá à?
- Gì cơ? Ta nghe không rõ!
Trần Thư nhướn mày, chỉ là thấy miệng Phương Tư động đậy, lại không phát ra tiếng?
Trần Thư lúc này vẫn không ý thức được vấn đề, tuy pháo hoa không tạo thành nguy hại, nhưng thanh âm thật sự quá lớn!
Cho dù là ở khu vực bên rìa của Nam Giang Thị cũng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nổ, cư dân phụ cận lại không nhịn được mà há miệng chửi to.
Đại bộ phận người thần tình bất an, thậm chí cho rằng là sắp bùng nổ chiến tranh rồi…
- Mẹ nó! Chuyện gì thế?
Vương Càn của Trấn Linh Cục đang ở trong nhà, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nổ mạnh.
Ngay sau đó, điện thoại của hắn vang lên.
- Vương Càn, ngoại ô thành phố xuất hiện phát nổ không rõ, ngươi dẫn người đi xem thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận