Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 295: Chẳng lẽ tội phạm Nam Giang ta sắp bị lật đổ rồi? (2)

- Bởi vì sắp đến năm mới nên được sẽ cho mọi người một kỳ nghỉ đông trước thời hạn!
Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều hoan hô.
Trên đường phố Đại Hưng, dần dần đã có không khí của năm mới, tất nhiên bọn họ cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
- Hôm nay mọi người có thể thu dọn đồ đạc, sau hai ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi Đại Hưng!
Trần Thư cau mày nói:
- Vậy làm sao ta đạt được vị trí đầu tiên đây?
Các lựa chọn của hệ thống yêu cầu hắn phải giành được vị trí đầu tiên vào tháng một.
- Đừng lo lắng, hai ngày là đủ rồi, có lẽ lại đánh thêm hai ba trận chiến đấu nữa là được.
Với thành tích toàn thắng hiện tại của Trần Thư, về cơ bản là đã nắm vững vị trí đầu tiên rồi.
Trần Thư thở phào nhẹ nhõm, cùng đoàn người rời khỏi căn phòng của Đấu Linh Trường.
Bởi vì năm mới sắp đến, Âu Dương Bảo đã về nhà rồi.
Điều này khiến Trần Thư và ba người họ tiếc hùi hụi một lúc, phiếu ăn mất rồi…
- Trần Bì, năm mới có sắp xếp gì không?
Cả ba đến một quầy hàng, chọn những món ăn đặc sắc.
- Còn mười ngày lận, sắp xếp cái rắm!
Trần Thư lắc đầu, hắn đã được nghỉ thu đủ hai tháng rồi, nên kỳ nghỉ đông này đối với hắn cũng không cảm thấy hấp dẫn cho lắm.
- Trong nhà chắc muốn để ta bế quan tu luyện rồi.
Từ Tinh Tinh nói, thật không dễ dàng có được một kỳ nghỉ, trong nhà chắc chắn sẽ cho hắn đủ loại tài nguyên.
Đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc, kỳ thi Đại học cũng không còn xa nữa, học kỳ sau chính là thời gian chạy nước rút.
Trần Thư hỏi:
- Còn ngươi, lão Tạ?
- Ta hả? Nhận nhiệm vụ mua tài nguyên thôi, không giống như các ngươi, một nhà có tiền, một nhà trộm cướp, đều không thiếu tiền.
- Gì mà không thiếu chứ?
Trần Thư giật giật khóe miệng, nói tiếp:
- Ngươi có bị ngốc không vậy? Nếu không thiếu tiền ai lại đi làm tội phạm chứ?
Khi cả ba đang thảo luận, một giọng nói bất hòa đột nhiên vang lên.
- Thúc thúc, chính là hắn!
Cả ba người bọn họ quay đầu nhìn lại, thấy hai người phía sau đang đi đến gần.
- Hạ Viêm?
Trần Thư híp mắt, nhếch khóe miệng cười nói:
- Ồ? Tìm phụ huynh rồi à?
Bên cạnh Hạ Viêm là một đại hán đầu trọc vạm vỡ, nhìn về phía ba người bọn họ đầy dữ tợn.
Trần Thư đã phát giác được tính nguy hiểm, đối phương chắc chắn là Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp.
- Chính là ngươi đã bắt nạt cháu ta sao?
Ngô Lực lên tiếng nói, trong mắt tràn đầy tia sáng lạnh băng.
- Bắt nạt? Ta nói vị đại ca này, ta bắt nạt hắn ta lúc nào chứ?
Trên mặt Trần Thư vẫn treo nụ cười như cũ.
- Chỉ vì hắn ta đã bại bởi ta dưới tay ta trên Đấu Linh Trường sao? Vậy ta xin lỗi, lần sau ta mà có gặp phải Hạ Viêm thì phải cúi đầu nhận thua trước, được chưa hả?
Dáng vẻ âm dương quái khí của Trần Thư có thể thổi bùng lên lửa giận của mọi người.
Trong mắt Hạ Viêm hiện đầy sự căm phẫn, hắn ta nói:
- Ta không phải nói về Đấu Linh Trường, mà là chuyện ngươi đã làm với ta tối hôm đó!
- Buổi tối? Ngươi có thể nói rõ hơn một chút không? Không thôi mọi người sẽ nghĩ ta đây là một tên biến thái mất!
Trần Thư giật giật khóe miệng, ngươi có thể miêu tả rõ hơn chút không hả?
- Tiểu Viêm, tối hôm đó hắn đã làm gì với ngươi?
Ngô Lực cũng nổi hắc tuyến khắp cả đầu, cảm thấy lời nói của cháu mình có gì đó không ổn.
Ngay khi những lời này nói ra, bầu không khí cũng trở nên nặng nề…
- Cẩn thận!
Hạ Viên định mở miệng giải thích, ánh mắt lại co rụt.
Chỉ thấy một đĩa tôm hùm hấp dầu trực tiếp quăng tới.
Ngô Lực gần như tung ra một cú đấm theo bản năng, cơ thể cường tráng trực tiếp đánh nát con tôm hùm kia.
Dầu tràn ra, trong phút chốc hai người họ đã trở nên nhếch nhác không tả nổi.
Hạ Viêm càng bị bỏng đến a a kêu la không ngừng.
- Thằng nhóc chết tiệt!
Vẻ mặt Ngô Lực đầy tức giận, hắn ta không ngờ đối phương lại gian trá như vậy, dám nhân lúc hắn ta phân tâm mà dùng chiêu đánh lén.
Ba người bọn họ hiểu ý nhau vô cùng, đồng loạt chạy về các hướng khác nhau và đều gửi tin nhắn cho Thẩm Vô Song.
- Thẩm lão sư, có người muốn giết bọn ta! Cấp cứu!
Ngô Lực giũ sạch dầu trên người, trực tiếp khóa bóng lưng Trần Thư lại.
Hai chân hắn ta vững chắc, thân hình vạm vỡ giống như một mũi tên lên dây.
Tuy rằng Trần Thư có vóc dáng cường tráng, nhưng suy cho cùng thì cũng không được luyện tập thường xuyên, nên rất nhanh đã bị đuổi kịp.
- Còn muốn chạy?
Ngô Lực dùng tay phải ấn bả vai Trần Thư xuống, ép hắn phải dừng lại.
Nhưng trong khoảnh khắc, không gian trước mặt như vỡ tung, một đôi mắt to dễ thương đang nhìn hắn ta chằm chằm.
- Ôi đệt, cái thứ gì vậy?
Ngô Lực giật mình, buông tay ra ngay lập tức.
Trần Thư tận dụng cơ hội này mà giãy thoát, nhưng thay vì bỏ chạy, hắn lại nghĩ về cách đối phó.
Nếu chạy thì chắc chắn không thể chạy nhanh hơn đối phương, chỉ có thể trì hoãn thời gian bằng cách khác thôi.
- Bán Thương Triệu Hoán?
Ngô Lực nhướng mày, không ngờ đối phương lại biết kỹ năng này.
- Tiếc là không cứu được ngươi đâu!
Vẻ mặt của Ngô Lực trở nên lạnh lùng, hắn ta định trực tiếp bắt lấy Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận