Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1096: Tạm biệt nhé, Thư tiên sinh (2)

- Mỗi tuần sẽ sắp xếp thời gian cho ngươi hóng gió!
Tần Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, quay đầu nói:
- Ba người các ngươi đi trước đi!
- Gặp lại sau, Thư tiên sinh!
Đám người A Lương đồng tình nhìn Trần Thư, quay người rời khỏi ký túc xá.
- Rõ ràng xem ta thành người canh gác ký túc xá mà…
Trần Thư thở dài, ngồi xuống trên ghế sô pha.
Hắn mở miệng nói:
- Hiệu trưởng, các ngươi không phải là đặc biệt tới giám sát ta chứ?
- Dĩ nhiên không phải!
Tần Thiên nở nụ cười, lấy ra một cái trái tim màu xanh lam, phía trên có khí tức băng lãnh.
- Có kết quả giám định rồi sao?
Vẻ mặt Trần Thư vui vẻ, vội vã nhận lấy trái tim, trong mắt có vẻ chờ mong.
- Lấy ra!
Tần Thiên gật gật đầu, nói tiếp:
- Chính xác không phải là vật liệu quân vương!
- Không phải?
Trần Thư hơi ngẩn người, nói:
- Chẳng lẽ là dược liệu? Hay là Ngự Thú Trân Châu? Không phải là một viên đạn hạt nhân chứ?
- Ngươi đừng phát điên nữa?
Tần Thiên trừng mắt liếc hắn một cái, có đạn hạt nhân nào lớn như vậy không?
- Đây là trái tim của một hung thú nào đó!
Hắn ta mở miệng giải thích:
- Hơn nữa không phải dùng kỹ năng lĩnh ngộ!
Trần Thư hỏi:
- Vậy thì dùng cái gì?
- Lĩnh ngộ thiên phú.
Trong mắt Tần Thiên có chút kinh ngạc, nói:
- Căn cứ vào kết quả giám định, có thể trăm phần trăm lĩnh ngộ được một thiên phú!
- Thiên phú?
Trong mắt Trần Thư đã có chút thất vọng.
Thiên phú đối với hắn tăng lên thực ra không lớn, bởi vì không giống kỹ năng có thể tăng lên đẳng cấp, đây mới là ưu thế của hệ thống.
- Tiểu tử vẻ mặt của ngươi là gì đấy?
Tần Thiên nhíu lông mày, nói:
- Nếu như ngươi không muốn, có thể bán cho trường học! Mua giá cao!
- Thật sao? Trường học trả được bao nhiêu?
Trần Thư hơi ngẩn người, vừa vặn hiện tại hắn không có một phân tiền nào.
Tần Thiên suy tư một chút, chậm chậm nói:
- Một vạn học phần!
- Được!
Trần Thư vội vàng gật đầu, đây cũng là mười triệu trở lên!
- Nếu đã như vậy, trái tim này thuộc về trường học rồi!
Tần Thiên khóe miệng cười một tiếng, nói:
- Ngoài ra nói, thiên phú này gọi là [Băng ngự]!
- Nghe cái tên này không được lắm, không xứng với Khế Ước Linh của ta!
Trần Thư nhếch miệng, danh tự không huyễn khốc, hiệu quả có thể tưởng tượng được.
- Quả thực không được.
Tần Thiên cười gật gật đầu, nói:
- Chỉ có thể miễn dịch 99% thương tổn của thuộc tính Băng thôi mà!
- Hả? Cái gì?
Trần Thư vốn dĩ thờ ơ không để ý, ngay sau đó mở to hai mắt nhìn, nói:
- 99%?
- Nhưng mà ngươi cũng không thiếu loại Tiểu Thiên phú này, trở về chuyển học phần cho ngươi ngay!
Tần Thiên thấy dáng vẻ của Trần Thư trong mắt tràn đầy ý cười.
Nói lấy, hắn ta ra vẻ muốn cất kỹ trái tim.
Nhưng tiếp theo trong chớp mắt, bên cạnh Tần Thiên ngưng tụ một không gian thông đạo, tiếp lấy một túi phân ure mày lam từ đó xuất hiện.
Hắn ta và Liễu Phong theo bản năng kéo dài khoảng cách, trong mắt xuất hiện tia thận trọng.
Trên thế giới không có người nào bằng lòng bị tội phạm dùng túi phân bao lấy, Vương cấp cũng không ngoại lệ…
Vù vù ~~
Túi phân ure cộng với khí tức tội ác đánh úp tới, khóa trái tim màu lam lại.
- Hiệu trưởng, ta nghi ngờ có nội ứng, kết thúc giao dịch!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, cẩn thận thu trái tim lại.
Loại thiên phú biến thái này đương nhiên cho Slime là thích hợp nhất.
- Tiểu tử ngươi…
Tần Thiên lắc đầu, trên thực tế trường học cũng không chuẩn bị thu mua, đồ chơi này cũng không phải là thứ mà người nào cũng đổi được.
- Sử dụng nó thật tốt nhé!
Liễu Phong đi tới, nói:
- Khoảng thời gian này ngươi ở trường học chờ đợi đi, thuận tiện ngẫm nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ làm cái gì!
Bây giờ Trần Thư sắp năm bốn đại học rồi, bạn học cùng lớp đã bắt đầu có tính toán riêng rồi.
Mặc dù hắn muốn tham gia cuộc thi đấu thế giới, nhưng cuộc tranh tài kết thúc, đồng nghĩa phải suy nghĩ về con đường tương lai phía trước.
Trần Thư gãi gãi đầu, thận trọng nói:
- Làm tội phạm được không…
Trong tích tắc, Tần Thiên và Khế Ước Linh của Liễu Phong đều nhô đầu ra.
Toàn bộ chín Khế Ước Linh trừng trừng nhìn về phía hắn, dáng vẻ chuẩn bị xử quyết ngay tại chỗ…
- ...
Vẻ mặt Trần Thư ngưng trọng, mở miệng nói:
- Ta còn trẻ, muốn thực hiện lý tưởng của mình, có gì sai ư…
- Tiểu tử ngươi thật sự muốn tìm đường chết sao?
Liễu Phong quát lớn một tiếng, ngay sau đó tình ý sâu xa nói:
- Trần Bì à, lão sư cả một đời chưa từng làm chuyện gì xấu cả, nhiều nhất cũng chỉ là thỉnh thoảng hất chút tro cốt, ngươi thật sự nhẫn tâm làm ô uế thanh danh của ta sao?
- ? ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, hất tro cốt còn không gọi là việc xấu sao?
- Hơn nữa còn có một điểm quan trọng nhất là!
Ánh mắt Liễu Phong trừng trừng nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói:
- Làm tội phạm không có… Ngũ Hiểm Nhất Kim! Ngươi già hoặc ngã bệnh thì phải làm sao đây?
- Thôi dẹp đi!
Tần Thiên vội vã đẩy Liễu Phong ra, ngươi mẹ nó đúng là chỉ biết nói linh tinh thôi!
- Trần Bì, tóm lại, ngươi thành thật suy nghĩ về công việc của mình đi, không cần phải làm nghề nghiệp gì đặc biệt đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận