Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 512: Gặp một lần đánh một lần, đánh đến khóc mới thôi

- Có chút không hiểu người ngày nay.
- Ta biết ngay mà, quả nhiên là Hoa Hạ Học Phủ, nhân tài xuất hiện lớp lớp!
Mọi người có mặt ở thao trường liên tục xôn xao, đủ loại đèn flash hoàn toàn không dừng lại.
Hai người A Lương và Vương Tuyệt hít vào một hơi thật sâu. Tuy mọi chuyện xảy ra có chút đột nhiên, không kịp chuẩn bị gì nhưng trong lòng bọn họ đã dần dần chấp nhận.
Trần Thư vươn tay vắt qua vai của hai người, ba người nhếch miệng cười, cứ như bọn họ đang tham gia buổi họp mặt người hâm mộ vậy…
- Được rồi! Yên lặng! Tất cả trở về vị trí tương ứng!
Phó hiệu trưởng Tần Thiên nói, biểu cảm kỳ lạ mà nhìn xuống ba người.
Con mẹ nó, đây đã không còn là hội chứng xã giao trâu bò nữa mà là phần tử khủng bố xã hội!
Tần Thiên nói:
- Vì sự an toàn của các bạn học còn lại, ba người các ngươi đứng cách xa chút!
Cả ba lặng lẽ đi tới hàng sau cùng để đứng, thỉnh thoảng lại có người quay đầu lại nhìn bọn họ.
Vu Dịch quay đầu, trong mắt có chế giễu.
- Mẹ nó! Phách lối như vậy?
Vương Tuyệt cũng thực hiện một cử chỉ tay quốc tế (giơ ngón giữa).
Trần Thư híp mắt lại nhưng đáng tiếc lại bị Liễu Phong cưỡng chế đưa đi.
Hắn không mang theo ba lô tác chiến, nếu không hắn đã trực tiếp chụp một cái túi phân lên người hắn ta rồi.
Lúc này, Tần Thiên hắng giọng, đứng ở trên bục hội nghị nói:
- Hôm nay, Hoa Hạ Học Phủ rất vinh dự được đón tiếp các ngươi!
- Với tư cách là những sinh viên hàng đầu của đất nước, các ngươi cũng sẽ được Học Phủ dốc sức bồi dưỡng!
- Nhưng tất nhiên sẽ phải trả giá!
Ánh mắt của Tần Thiên nhìn về phía từng người rồi chậm rãi mở miệng nói:
- Trách nhiệm!
- Các ngươi sẽ có địa vị xã hội cực cao, được hưởng rất nhiều tài nguyên Ngự Thú, và điều mà các ngươi cần phải gánh vác chính là trách nhiệm!
- Hiện nay, Hoa Quốc sở hữu 535 Dị Không Gian, ttrong đó có 374 cấp phổ thông, 106 cấp nguy hiểm, 36 cấp ác mộng, 18 cấp hủy diệt và 1 cấp cao nhất, cấp tai nạn!
Vẻ mặt mọi người giật mình, bọn họ yên lặng nghe. Trong sách giáo khoa cũng không ghi chép số lượng và đẳng cấp cụ thể của các Dị Không Gian.
- Dân số Hoa Quốc đông, cường giả như mây, nhưng ở Lam Tinh lại rất hiếm thấy Hoàng Kim Cấp, thậm chí cả Bạch Ngân Cấp cũng rất hiếm.
Tần Thiên nói tiếp:
- Bởi vì đa số cường giả đều ở lâu trong Dị Không Gian, bọn họ chính là những người bảo vệ ẩn hình của Lam Tinh!
- Đều là nhờ ơn bọn họ mới có được thời cuộc ổn định hiện nay, nhưng tuổi thọ của con người quá ngắn! Cho dù là Ngự Thú Sư Vương Cấp thì cũng chỉ có 100 năm tuổi thọ!
Lão thở dài rồi nói:
- Bọn họ sẽ già, sẽ chết đi, tương lai cần các ngươi tới gánh vác!
Trong lòng mọi người bên dưới đều đã trở nên nặng trĩu, muốn đội được vương miện thì phải chịu được sức nặng mà vương miện mang đến!
Nhưng ba người Trần Thư lại hoàn toàn khác biệt!
- Xem ra tương lai còn cần ta đứng lên!
A Lương không ngừng lẩm bẩm:
- Là người ở vị trí trung tâm, ta cướp chút tài nguyên cũng là hợp tình hợp lý.
Vương Tuyệt cũng đang suy nghĩ linh tinh:
- Thì ra ta phải gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, nhất định phải tìm cơ hội dọn sạch kho của Hoa Hạ Học Phủ…
Trần Thư cũng cúi đầu, hắn lẩm bẩm:
- Nếu như ta cất giữ mười vạn quả bom hạt nhân, nhất định có thể phá hủy Dị Không Gian cấp tai nạn nhỉ?
Liễu Phong đứng ở bên cạnh ba người khẽ run rẩy, ánh mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
- Ba người các ngươi có bệnh nặng đấy à?
Mẹ nó, lời của hiệu trưởng khiến cho mọi người sôi sục nhiệt huyết, bây giờ lại thành lý do để ba ngươi các ngươi gây chuyện sao?
Ngoài ra, bom hạt nhân là thứ mà một sinh viên như ngươi có thể lấy sao? Còn mẹ nó mười vạn quả nữa chứ!
Tần Thiên đứng trên bục truyền cảm hứng cho một thế hệ tân sinh viên, lão hoàn toàn không biết rõ ý tưởng tội ác của ba người Trần Thư.
Lão nói lời ít mà ý nhiều, nhanh chóng kết thúc lễ khai giảng.
- Được rồi! Hôm nay nói đến đây là ngừng!
- Sau đây sẽ là kiểm tra nhập học! Mời sinh viên Văn Hóa Hệ trật tự rời sân!
Trong mắt Tần Thiên có vẻ chờ mong.
Một lát sau, các sinh viên tản ra, thao trường chỉ còn lại 500 Ngự Thú Sinh!
- Sắp kiểm tra rồi ư?
Mọi người nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ phấn khích và nhiệt huyết!
Hiển nhiên, bọn họ đều đã nghe nói đến kiểm tra nhập học của Hoa Hạ Học Phủ!
- Thật sự có kiểm tra à?
Trần Thư nhìn về phía hai người rồi nói:
- Ta không mang bút, các ngươi có không?
- Có học sinh nghiêm túc nào sẽ mang bút sao?
- Liễu lão sư, ngươi có bút không?
- ?
Vẻ mặt Liễu Phong kỳ quái, hắn ta nói:
- Ba người các ngươi thật sự không biết kiểm tra nhập học là gì ư? Đương nhiên là kiểm tra thực chiến, mang bút cái rắm!
- Hơn nữa, có lão sư nghiêm túc nào sẽ mang bút sao?
- …
Đúng lúc này, phó hiệu trưởng Tần Thiên nói:
- Đề thi năm nay khác với những năm trước, lần này sẽ là một trận hỗn chiến lớn!
- Hỗn chiến ư? Không phải là một chọi một sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận