Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 398: Xin lỗi, ta bận vào nhà máy vặn đinh ốc (2)

Thằng ôn này không phải là học tra chứ?
Chỉ là sức chiến đấu mạnh, kỳ thật môn văn hóa lại kém tới rối tinh rối mù?
...
Trần Thư trực tiếp được dẫn ra khỏi Nam Giang Nhất Trung, không cho phép hắn ở lại trường.
Nhất là thị trưởng đã đặc biệt dặn dò, nhất định không thể để thằng ôn này phá hoại quy củ kỳ thi đại học.
Đây là cuộc thi có tính quốc gia, xảy ra vấn đề, một Nam Giang Thị nho nhỏ là không gánh vác nổi.
Hai ngày thoáng cái đã trôi qua, thi đại học thần thánh đã kết thúc được một nửa.
Thi sinh vật học, địa lý học cùng với tài liệu học đều kết thúc viên mãn.
- Cuối cùng cũng thi xong rồi!
Học sinh cấp ba nhao nhao rời khỏi phòng thi của mình.
Thần sắc của mọi người khác nhau, có bi thương, có tuyệt vọng, có phấn khởi, có bình thản…
Thi đại học là mấy nhà vui mấy nhà sầu, hàng năm đều như vậy…
Trần Thư sớm đã chờ ở cửa trường Nam Giang Nhị Trung.
Hắn bước vào trong trường.
Đúng lúc này, di động của hắn đổ chuông.
- Số lạ? Vừa kết thúc thi đại học đã lại bị lừa, thanh niên có chí gì vậy.
Trần Thư nhíu mày, bắt máy.
- Alo, là bạn học Trần Thư à?
Trần Thư ngẩn ra, cảm thấy thanh âm có chút quen tai, nhưng không nghĩ ra được đối phương là ai.
- Ngươi là?
- Chào, ta là sư phụ phụ trách giám thị của ngươi.
Trần Thư nhướng mày, nói:
- Có chuyện gì à?
- Ta là muốn hỏi một chút, bạn học Trần Thư có cân nhắc gia nhập một Hắc Thiết Ngự Thú Đoàn không? Kỳ thật có đôi khi đại học không quan trọng, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.
- ???
Trần Thư ngây đơ, cái gì gọi là đại học không quan trọng?
Ý ngươi là nói ta không thi trúng được đại học à?
- Xin lỗi, ta bận vào nhà máy làm đinh ốc rồi.
Trần Thư trực tiếp dập máy, đây quả thực là vũ nhục một cách trắng trợn.
Ta đường đường là tội phạm số một của Nam Giang Thị, không ngờ lại gặp phải cảnh ngộ này!
- Ài, đứa nhỏ này, chưa nhận rõ thực tại, môn văn hóa chiếm bốn trăm điểm trong điểm thi đại học.
Lão sư giám thị lắc đầu, hắn thấy Trần Thư mỗi môn đều chỉ dùng nửa giờ, hiển nhiên là thuộc về loại nát bét.
Thành tích môn văn hóa kém như vậy, còn vào đại học cái rắm.
...
- Thi thế nào?
Trần Thư vừa về trường học, Thẩm Vô Song lập tức tới hỏi.
Hiển nhiên là cực kỳ quan tâm tới thành tích của hắn, Trần Thư hiện giờ chính là hy vọng của Nam Giang Nhị Trung.
- Nói thế nào nhỉ.
Trần Thư đảo mắt, mở miệng nói:
- Nếu cả nước có người có thể của điểm vượt qua ta, Đường thiếu sẽ chồng cây chuối rồi ỉa chảy.
- ...
Thẩm Vô Song ngẩn ra, ngươi lôi người khác ra thề thốt làm gì.
- Ngươi…
Đúng lúc này, Đường Liệt rời khỏi phòng thi, lập tức nghe thấy đối thoại của hai người.
Cuối cùng, hắn mang theo thần sắc u oán, giận mà không dám nói gì, yên lặng rời khỏi trường học.
- Bớt nói linh tinh thôi! Ngày kia bắt đầu thi môn ngự thú rồi, phát huy cho tốt.
Thẩm Vô Song vỗ vai Trần Thư, cũng cực kỳ yên tâm.
Chơi thì chơi, đùa thì đùa, Trần Thư cũng sẽ không lấy thi đại học ra nói đùa!
Thi văn hóa kết thúc, đối với học sinh bình thường mà nói, có nghĩa là kỳ thi đại học đã kết thúc, kiếp sống trung học của bọn họ cũng kết thúc.
Tiếp theo môn ngự thú vì là thi ở dị không gian, đều không có liên quan gì tới đại bộ phận học sinh, thời gian nghỉ để thi đại học cũng chính thức kết thúc.
Học sinh của lớp huấn luyện đặc biệt đều bình thản, môn văn hóa đối với bọn họ mà nói là không khó, không hy vọng có thể phát huy vượt xa người thường, chỉ cần trình độ bình thường là được rồi.
Tiếp theo môn ngự thú mới là trọng điểm, đặc biệt là đối với Ngự Thú Sinh ưu tú.
Tuy chỉ có ba trăm năm mươi điểm, nhưng lại là mấu chốt để thành điểm.
- Tiểu Tinh, lão Tạ, thế nào?
Vừa hay hai người từ Nam Giang Tam Trung trở về, gặp được Trần Thư.
Tạ Tố Nam suy tư một lát, nói:
- Nói như thế nào nhỉ, nếu ta và tiểu Tinh có điểm thấp hơn điểm bình quân của lớp, Đỗ Long sẽ đứng chổng ngược ỉa chảy.
- ???
Thẩm Vô Song run lên, ba người các ngươi đúng là con mẹ nó ở chung một ký túc xá.
Đúng vào lúc này, Đỗ Long vừa hay trở lại…
- Các ngươi bất lịch sự.
Đỗ Long lầu bầu một câu, nhưng bị bức bởi dâm uy của Trần Thư, đành bất đắc dĩ rời khỏi trường học.
- Tám giờ sáng mai tới đúng giờ, xe đặc biệt sẽ đón các ngươi tới dị không gian.
Thẩm Vô Song lắc đầu, ba tên này ở cùng với nhau, thật sự có thể khiến người ta nghẹn chết.
- Đi thôi, ăn mừng một chút! Ca mời khách!
Trần Thư vỗ vỗ ngực, cực kỳ hào phóng nói.
Hai người lập tức biến sắc, mở miệng nói:
- Dẹp đi! Chúng ta không ăn được bánh bao thịt nữa! Hơn nữa, đã con mẹ nó hai ngày rồi, hết hạn rồi.
- Cái gì mà ăn bánh bao thịt? Mời các ngươi ăn đại tiệc.
- Thật à?
Trong mắt hai người có quang mang chờ mong.
Mười phút sau, ba người tới quán đồ ăn vặt gần đó.
- Mẹ nó, lại bị lừa rồi.
Trần Thư thấy hứng thú của hai người không cao, mở miệng nói:
- Lúc trước ta lần đầu tiên chính là mời các ngươi ăn ở đây, hiện giờ cấp ba sắp kết thúc, có câu đầu đuôi nối nhau, có hiểu không?
- Hiểu cái rắm, ngươi chính là tham rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận