Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1493: Bạn học mù à, ngươi phát hiện ra tinh hoa rồi đấy…

Trương Đại Lực dùng ưu thế tuyệt đối để đạt được tư cách thăng cấp, thậm chí tổng điểm còn lọt vào top mười.
Mà trong những thí sinh thuộc top mười, không ai không phải là Linh Trù Vương Cấp có danh tiếng nhiều năm.
Một sinh viên vừa mới tốt nghiệp như hắn ta trông khá bất ngờ.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Trương Đại Lực vang xa, cộng với tiếng hô của thủy quân trước khi bắt đầu tranh tài khiến cho mọi người không khỏi nghi ngờ: Có lẽ con hàng này thật sự là hắc mã đấy, có hi vọng giành được ngôi quán quân Cúp Thực Thần cũng nên…
...
- Đại Lực, được đấy!
Trần Thư và Trương Đại Lực về tửu điếm đang ở lại trước.
Vì để tránh xảy ra sự cố, bọn họ không đi dạo, hơn nữa nói không chừng còn có các kiểu fan cuồng cũng nên.
- Cũng bình thường thôi…
Trương Đại Lực gãi đầu rồi nói:
- Thật ra đây đã là trình độ cao nhất của ta rồi…
- Hả?
Trần Thư quay đầu lại mà nói:
- Thế hai vòng tranh tài sau xử lý như thế nào đây?
Hầu hết mọi người sẽ không lấy con át chủ bài của mình ra ngay trong vòng loại vì ở mỗi vòng phải làm các món ăn khác nhau.
- Thì cũng nấu món ăn Hoàng Kim hoàn mỹ thôi…
Trương Đại Lực bất đắc dĩ mà nói:
- Nếu muốn đột phá thì trừ phi là Vương Cấp thượng phẩm mới được, thế nhưng điều đó đã vượt quá khả năng của ta rồi.
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật. Thế hóa ra ngươi đã bày con át chủ bài ra ngay từ vòng đầu rồi à?
- Nếu có thể may mắn vượt qua vòng thứ hai của trận tranh tài…
Trong mắt Trương Đại Lực có vẻ suy tư mà nói:
- Đến trận chung kết thì ta mới sử dụng nguyên liệu nấu ăn Quân Vương!
- Nguyên liệu nấu ăn Quân Vương có thể nấu ra món ăn ở trình độ nào?
Trần Thư hỏi.
- Ừm… Xác suất cao là món ăn Hoàng Kim hoàn mỹ.
- Xác xuất thấp thì sao?
- Hoàng Kim thượng phẩm…
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật nói:
- Thế hóa ra ngươi không chắc sẽ giành được Thực Thần đấy à?
- Ai có thể chắc chắn về điều đó chứ?
Trương Đại Lực nhún vai nói:
- Tất cả đều phụ thuộc vào trình độ của đối thủ, cũng như màn phát huy lúc thi đấu như thế nào nữa.
- Vậy sao ngươi lại thể hiện tự tin đến thế trước mặt đạo sư và học tỷ chứ?
- Thế ta không phải giữ thể diện cho mình à?
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật. Hắn còn thật sự tưởng Trương Đại Lực nắm chắc chín phần mười nữa chứ.
- Xem vận may đi…
Trương Đại Lực ngáp dài rồi ngủ thiếp đi.
Dù chỉ nấu nướng hai mươi phút thôi nhưng tinh thần hao phí rất lớn.
- Còn ngủ giỏi hơn cả ta nữa…
Trần Thư lắc đầu, đi đến bên cửa sổ rồi nhìn ra toàn cảnh thành phố.
Không hiểu sao trong lòng hắn lại có một cảm giác buồn bực, như thể sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.
Nhưng hệ thống không đưa ra bất kỳ tuyển hạng nào, đồng thời chính hắn cũng không cảm thấy nguy hiểm, chỉ là một loại bức bối theo bản năng.
- Chẳng lẽ còn có người muốn giết mình à?
Trần Thư lẩm bẩm. Đáng tiếc là bây giờ thông báo nhắc nhở màu đỏ của hệ thống đã bị tắt rồi, nếu không thì hắn còn có thể tìm kiếm toàn thành xem sao.
- Không cần biết là ai, chọc đến ta thì chẳng khác nào đùa với lửa cả…
Hắn duỗi tấm lưng mệt mỏi rồi quay người về tới trong phòng của mình.
Nếu thật sự có người ra tay đánh lén thì trực giác tội phạm của hắn đều có thể phát hiện trước, chừng đó cũng đủ thời gian để hắn triệu hồi Thỏ Không Gian ra bảo vệ tính mạng rồi.
Hơn nữa, xác suất cao là hệ thống sẽ cho ra các tuyển hạng tương ứng.
Trừ phi là Truyền Kỳ Cấp ra tay…
Nhưng ở cấp bậc đó thì hình như cũng không cần phải đánh lén làm gì nữa…
...
Ngày hôm sau, vòng thứ hai của trận tranh tài Cúp Thực Thần diễn ra như dự kiến.
Sự nhiệt tình của khán giả ở hiện trường tăng vọt, trong đó có không ít người lại còn là người ủng hộ của Trương Đại Lực.
- Trần Bì, ngươi lại mua thuỷ quân đấy à?
Trương Đại Lực nhướng mày. Không ngờ bạn chí cốt kẹt xỉ muốn chết của bản thân lại thuê thuỷ quân cho hắn ta đấy.
- Nghĩ gì thế?
Trần Thư nhếch miệng, sau đó nói:
- Tội phạm Nam Giang ta, cho tới tận bây giờ cũng chỉ mới mua thuỷ quân một ngày thôi nhé!
- Hôm qua ngươi đã tỏa sáng rực rỡ đấy, những người này đều là người ủng hộ của ngươi.
- Thật hay giả đấy?
Trong mắt Trương Đại Lực có chút không tin mà nói:
- Hôm qua ta chỉ xếp thứ chín thôi mà, sao lại được chào mừng hơn cả người đứng đầu được…
- Ai bảo tiểu tử ngươi chỉ mới hai mươi hai tuổi chứ?
Trần Thư mỉm cười rồi nói:
- Ngươi không thấy những người ủng hộ ngươi đều là người trẻ tuổi à? Bọn họ còn ước gì năng lực của ngươi có thể áp đảo mọi người, giành được Thực Thần đấy chứ!
- Là vậy sao…
Trương Đại Lực khẽ giật mình, nhưng sau đó hắn ta hiểu ra.
Linh Trù Giới quá chú trọng vào số năm trong nghề, Linh Trù cùng cấp bậc thì người lớn tuổi hơn thường được kính trọng.
Mặc dù đây là một đức tính tốt, nhưng cũng có không ít Linh Trù có danh tiếng lâu năm cứ thích cậy già lên mặt.
Người trẻ chấp nhận chỉ điểm, nhưng bọn họ sẽ không chấp nhận chỉ trỏ, đương nhiên sẽ có người khó chịu với những Linh Trù có tuổi nghề cao này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận