Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 145: Mở cửa kiểm tra đồng hồ nước

Phụ trách: Vô Tà Team
- Có thể!
Tạ Tố Nam gật đầu một cái.
- Có điều nói trước, ta không có sức chiến đấu, có thể toàn phải dựa vào ngươi rồi.
Hai người ngồi lên xe, tiến về Thành Bắc Thành phố Nam Giang.
- Khu dân nghèo của Thành Tây không đi phải không?
Thành Tây của thành phố Nam Giang là phát triển lạc hậu nhất, trên lý thuyết hẳn là phải đi tìm tội phạm của Thành Tây.
Tạ Tố Nam nói:
- Ngươi thực sự tin vào thông tin chính thức à?
Trần Thư suy nghĩ một chút, cũng đúng, đây là tin tức công bố, tội phạm khẳng định là đã sớm dời đi.
Trần Thư hỏi:
- Đúng rồi, Lão Tạ, ngươi đột nhiên làm nhiệm vụ làm gì? Thiếu tiền sao?
Tạ Tố Nam thở dài:
- Muốn đi học ngay lập tức rồi, kiếm chút phí trang trải cho cuộc sống.
- Thật là vất vả rồi, thật không dễ dàng để kiếm tiền trang trải cuộc sống cho con trai.
Trần Thư vỗ vai hắn một cái, nói:
- Như vầy đi, ta cầm tám vạn tệ, ngươi cầm hai vạn tệ, học trò dùng nhiều tiền thế làm gì? Dễ dàng nuôi thành thói quen tiêu sài phung phí.
- Ngươi thật sự là cẩu à!
Tạ Tố Nam làm cử chỉ khinh bỉ thông thường của quốc tế.
Vốn tưởng rằng đối phương cảm thấy hắn không dễ dàng, sẽ chủ động để lợi ích đi ra một chút, ai ngờ lại chèn ép thậm tệ hơn.
- Đến rồi!
Hai người đi đến một tiểu khu của Thành Bắc, được đặt tên là Bách Lí Hương Đô, là một tiểu khu tầng thứ chất lượng trung bình, căn bản không phải là khu dân nghèo như trong tình báo nói.
Trần Thư mở miệng dò hỏi:
- Ngươi chắc chắn là ở nơi này phải không?
Tạ Tố Nam gật đầu một cái.
- Ngươi có thể nghi ngờ lực chiến đấu của ta, nhưng không thể nghi ngờ trình độ điều tra của ta!
- Vậy thì đi, sớm kết thúc một chút!
Trần Thư xung trận lên trước, đi thẳng tới cửa của tiểu khu, ai ngờ bỗng chốc bị bảo an cản lại.
Trần Thư bình tĩnh giải thích:
- Ta là chủ nghiệp của một tòa hai chung cư , ta quên mang theo thẻ ra vào rồi.
Dựa vào diễn xuất của người huynh đệ nàyi, không phải dễ dàng lui tới mọi nơi sao?
- Ngươi làm ầm ĩ cái gì? Không có một tòa nhà nào bên trong.
- ...
Trần Thư khóe miệng giật một cái, tiểu khu này là cái gì, không có một tòa nhà nào?.
- Tiểu khu chỉ có hai đến chín tòa, đặc biệt đề phòng loại người như các ngươi!
- ...
Trần Thư vậy mà cảm thấy chỉ số IQ của mình bị áp chế.
Hai người bị ngăn cản ở cửa tiểu khu, không ngờ tới không thể đi bước đầu tiên.
- Nói thế nào?
Tạ Tố Nam hỏi:
- Nếu như không bắt được, ngươi phải đưa tiền taxi cho ta.
Trần Thư khoát tay một cái, nói:
- Gấp làm gì, xe đến trước núi nhất định có hố, thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm.
Ánh mắt hắn đảo qua, đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh.
- Không, cái hố… có phải đường tới không?
Trần Thư kêu to:
- Tiểu tử Tinh Thần.
Chỉ thấy một tên nam sinh tướng mạo nhã nhặn nhìn sang, hắn xấu hổ cười một tiếng.
- Tiểu ca, là ngươi à.
Chính là“ Bệnh nhân Tâm Thần” Trần Thư gặp phải tối hôm qua.
- Ta tên Trần Tinh Tinh.
Nam sinh hữu nghị đưa tay ra, nói:
- Sớm như thế đã dẫn theo cha huynh đi tản bộ sao? Đi tới đi lui nhiều cũng tốt, có thể phòng ngừa bệnh loạn trí người già.
Trần Thư cùng Tạ Tố Nam sững sờ tại chỗ, sao nói một câu đã đắc tội hai người?
Tạ Tố Nam mặt đầy đen đủi nói:
- Ngươi nha, không những tinh thần có vấn đề, mà ánh mắt cũng không được đúng không?
Trần Thư hít sâu một hơi, nặn ra một tia mỉm cười.
- Từ Tinh Tinh đúng không, ngươi sống ở nơi này?
- Thân thích của ta sống ở đây.
Từ Tinh Tinh nói.
Trần Thư và Tạ Tố Nam hai mắt nhìn nhau một cái, rối rít cười một tiếng.
Mười phút sau, hai người thành công đi vào tiểu khu.
Từ Tinh Tinh dò hỏi:
- Hai vị đại ca, các huynh thật sự tới bắt tội phạm sao?
- Đương nhiên, trừng phạt kẻ ác làm việc thiện là tính cách của chúng ta!
Trần Thư gật đầu một cái, nói:
- Lão Tạ, người kia cụ thể ở đâu?
-Đi theo ta!
Ba người lén lén lút lút, đi đến trước phòng 403 của tòa nhà thứ ba.
Tạ Tố Nam mở miệng nói:
- Chính là cái này, ngươi tới lừa hắn mở cửa.
Trần Thư gật đầu một cái, loại chuyện này vẫn phải là để nhân sĩ chuyên nghiệp đến làm.
Bịch bịch!
Hắn gõ cửa hai cái, người ở bên trong truyền ra âm thanh.
- Ai đó!
Trần Thư chân mày cau lại, làm sao cảm thấy âm thanh bên trong có chút quen thuộc.
Hắn không nghĩ nhiều, mở miệng nói:
- Xin chào, ta là dịch vụ sửa chữa, mở cửa để kiểm tra đồng hồ nước!*
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì truyền đến.
Không có ai mở miệng nói chuyện, cũng không mở cửa cho hắn.
- Tình huống thế nào đây? Bại lộ?
Vẻ mặt Trần Thư ngẩn ra, bản thân còn chưa phát huy đâu, vậy mà đã xuất hiện vấn đề.
Hắn la lớn:
- Có ai không? Không có người nào nói một tiếng đi!
- ...
Vẫn yên lặng thật lâu như cũ.
- Xem ra chỉ có thể phá cửa mà vào!
Vẻ mặt Từ Tinh Tinh nghiêm túc đứng dậy, nói:
- Các ngươi đều nhường một chút!
Chỉ thấy hai tay của hắn ôm ngực, dùng bả vai chạm tới phía trước.
Ầm!
- Mẹ nó, sao đau như vậy.
Từ Tinh Tinh trực tiếp bị cửa bắn trở về, chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận