Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1005: Hiệu trưởng xem ta như một chuyện để xử lý vậy… (2)

Phụ mẫu gật đầu một cái, trong mắt cũng đã có hơi không nỡ.
Giao thừa năm ngoái Trần Thư ở biên cảnh phương Bắc, không có trở về. Điều đó đã khiến bọn hắn ý thức được rằng nhi tử đã lớn rồi, e rằng số lần về nhà sẽ càng ngày càng ít.
- Ta biết rồi!
Trần Thư gật gật đầu, kéo lấy rương hành lý rồi rời khỏi nhà.
Mà dưới lầu, Tạ Tố Nam đã đợi ở đó từ lâu.
- Lão Tạ, ngươi tới sớm thế?
Trần Thư nhướng mày mà nói:
- Ngươi cũng yêu học tập à?
Tạ Tố Nam lắc đầu, vô cùng nghiêm túc mà nói:
- Không có, ta có chuyện phải giải quyết.
- Thế nào, vẫn còn có người dám chọc đến ngươi sao?
Trong mắt lão Tạ đã hiện lên vài tia phiền muộn, hắn nói:
- Tối hôm qua hiệu trưởng gọi điện thoại cho ta, bảo ta nhất định phải đến trường học đúng giờ, bằng không sẽ bắt buộc ta thôi học.
- Sau đó thì sao?
- Mà cái tính tình nóng nảy này của ta sao có thể nhịn được chứ? Thế là uống thêm chút rượu, sau đó lại bảo lão trì hoãn ngày khai giảng thêm một tuần nữa, còn bảo lão đi xử lý cái chuyện này đi.
- …
Khóe miệng Trần Thư co rút, hắn nói:
- Lão Tạ, ngươi đúng thật là không hợp thói thường mà!
- Sáng hôm nay ta lại nhận được thư buộc thôi học…
Tạ Tố Nam ngửa đầu nhìn lên trời mà u buồn nói:
- Hiệu trưởng lại xem ta như một chuyện để mà xử lý rồi này…
- Ha ha ha!
Trong thoáng chốc Trần Thư không thể nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng.
- Ta đã chuẩn bị vác đao đi hối lỗi rồi đây!
Tạ Tố Nam quay người, chỉ thấy trên lưng của hắn còn được buộc theo một chiếc dao mổ heo…
- Ngươi xác định đây là đi hối lỗi sao?
Trần Thư trừng lớn hai mắt. Mẹ nó chứ ngươi xách theo đao đi đi xin lỗi đấy à?
- Cũng như nhau cả thôi! Nhanh lên một chút đi, chậm thêm chút nữa là tới không kịp đâu đó!
- Lên xe!
Trần Thư lại đi đón Đại Lực cùng với Tiểu Tinh, một tổ bốn người đi thẳng một đường về phía Bắc, chạy thẳng đến Kinh Đô.
Lúc chạng vạng tối.
Trần Thư về tới Hoa Hạ học phủ, chỉ thấy phía trên cánh cửa trường hào hùng khí thế treo thêm một chiếc biểu ngữ ngay chính giữa với hàng chữ to: “Chúc mừng Trần Thư đồng học giành được giải quán quân trong trận tranh tài Ngự Thú toàn quốc!
- Có phân lượng như vậy sao?
Khóe miệng Trần Thư có vẻ hài lòng. Cửa chính của Hoa Hạ học phủ xưa nay sẽ không bao giờ treo loại vật này.
Không cần nói là chúc mừng học sinh, ngay cả hiệu trưởng nhiệm kỳ mới nhậm chức cũng sẽ không treo.
Có thể nói là mấy trăm năm qua, Trần Thư là học sinh duy nhất đạt được vinh hạnh đặc biệt như vậy.
Vừa về tới trường học thì các học sinh đi ngang qua đều nhao nhao ném ánh mắt tới.
Học sinh của Hoa Hạ học phủ đều là những thiên tài trong đám người đồng lứa cả, thế nên bọn họ sẽ không dễ dàng bị chinh phục.
Nhưng lúc này, trong mắt của bọn hắn lại có thêm vẻ kính nể.
Khi một người tồn tại khoảng cách không quá lớn với mọi người thì người nào người nấy cũng đều muốn đuổi kịp bước chân của người kia, hơn nữa còn sẽ có một loại địch ý không hiểu sao lại nảy sinh.
Nhưng nếu như bọn hắn còn chẳng nhìn thấy được bóng lưng của đối phương nữa, vậy thì bọn hắn cũng chỉ có thể ngửa mặt trông lên cùng với sự kính nể cùng cực thôi.
- Lĩnh thưởng rồi, lĩnh thưởng rồi!
Trần Thư vọt thẳng một đường băng băng về phía tòa lầu ban phát nhiệm vụ của trường học.
Dựa theo nhiệm vụ đặc biệt mà Liễu Phong đã phát cho hắn lúc ấy, phần thưởng sẽ bao gồm:
Một vạn bảy ngàn tín chỉ, mười hai bình dược tề cấp một, một phần Quân Vương Huyết Nhục, một lượng Bạch Ngân Dược Tề vô hạn cùng với được sử dụng miễn phí Tu Luyện Thất của trường học.
Chỉ riêng một vạn bảy ngàn tín chỉ thôi cũng đã có giá trị ít nhất là hai tỷ rồi.
Dược tề cấp một của phòng thí nghiệm cùng với Quân Vương Huyết Nhục cũng vô cùng đắt đỏ, là thứ không thể dùng Hoa Hạ tệ để ước lượng được.
Về phần Bạch Ngân Dược Tề vô hạn, ngược lại cũng không có tác dụng quá lớn, bởi vì nó chỉ có thể dùng riêng, hơn nữa hắn cũng đã bồi dưỡng được kha khá rồi.
Miễn phí sử dụng Tu Luyện Thất của trường học đối với học sinh chăm chỉ mà nói là vô cùng trân quý, thế nhưng đối với hắn cũng cực kỳ vô dụng.
Ai bảo cho tới bây giờ hắn còn chưa từng tu luyện chứ…
Cũng may có thể cho đám người A Lương sử dụng.
Đồng thời, hắn lại đi đến căn nhà kho của trường học một chuyến, nhận lấy phần thưởng khổng lồ của giải quán quân toàn quốc.
Trong đó bao gồm: Bốn cái Bạch Ngân Chân Bảo + đại lượng Quân Vương Huyết Nhục + một cái kỹ năng Hoàng Kim Quân Vương chỉ định!
Bất kể là phần thưởng của quán quân hay là phần thưởng của trường học thì Quân Vương Huyết Nhục đều là Hoàng Kim Cấp cả. Điều đó cũng mang đến hi vọng để cho kỹ năng chuyên môn của Thỏ Không Gian lại được tăng thêm một cấp.
Vẻ tự tin trong mắt Trần Thư tăng vọt. Bây giờ cũng chỉ có thể dùng một chữ để hình dung thôi: Bành trướng!
- Mẹ nó, ngược lại ta cũng muốn xem xem còn có ai có thể đánh được ta nữa!
Hai tay của hắn chống nạnh, lớn tiếng gào thét:
- Còn có ai nữa?
- Thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận