Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 219: Jinkela siêu cấp (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu thực lực đã tăng thì bắt buộc phải thu hoạch được cái gì đó chứ.
Băng Loan sải cánh, đôi cánh lấp lánh ánh sáng do kĩ năng, có vô số những sợi lông vũ bằng băng ngưng tụ lại ở xung quanh, chúng như đầu mũi tên vậy, sắc bén vô cùng.
Lại là một kĩ năng chiến đấu Mạn Thiên Băng Vũ.
Sau khi có sự kích thích của Jinkela siêu cấp, Băng Vũ vốn chỉ có khoảng mười mấy cái giờ đã tăng mạnh, lên tận hàng trăm cái, trông khí thế vô cùng.
- Soạt soạt soạt!
Sáu con Lãnh Chúa cảm nhận được động tĩnh đó nên quay đầu lại nhìn, cơ thể chúng run lên.
Chết rồi.
Băng Vũ bắn đến, nhanh kinh khủng, cơ thể cả sáu con Lãnh Chúa đều bị xuyên thủng.
Máu tươi bắn ra, rơi trên nền tuyết trắng, trông rất chói mắt.
Thế nhưng nhờ thể phách mạnh mẽ, sáu con Lãnh Chúa cho dù đã trúng hơn mười mũi tên thì vẫn có thể chạy trốn.
- Thầy Thẩm, mau đuổi theo đi.
Trần Thư vội vàng lên tiếng, hắn chỉ có một bình thuốc kích thích thôi đấy nhé, không thu hoạch được gì về thì sao mà cam lòng được.
Thẩm Vô Song mỉm cười, ánh sáng màu xanh lam trong mắt Băng Loan chớp một cái rồi biến mất.
- Uỳnh uỳnh uỳnh!
Một giây sau đó, một vụ nổ lớn đột nhiên xảy ra.
Đầu của Băng Loan chôn xuống dưới tuyết, chỉ để lại phần mông cứ thỉnh thoảng lại giật giật.
Một trận gió tuyết thổi qua, bốn người họ đều rối trí.
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nói.
- Thế này…
Một lúc sau, mông của Băng Loan cũng không giật giật nữa, nó nằm bẹp ra đất luôn.
Ai mà ngờ được, một giây sau Băng Loan uy phong lẫm liệt đó sẽ thành ra thế này.
- Không phải là chết rồi đó chứ?
Trần Thư nói, hắn sờ sờ gói gia vị trong tay mình, lòng có chút mong chờ.
- Chết cái khỉ gió ấy.
Thẩm Vô Song thu Băng Loan lại, tuy rằng chưa chết nhưng cơ thể của nó đã yếu lắm rồi, không thể chiến đấu được nữa.
- Cái thứ đó của ngươi là thứ gì thế? Sao nó bá đạo vậy?
Trần Thư đưa hai tay ra.
- Ai mà biết, tôi nhặt được ở nhà vệ sinh công cộng mà.
- Nhà vệ sinh công cộng?
Mặt Thẩm Vô Song ngớ ra, mẹ nhà ngươi, cái thứ trong nhà vệ sinh công cộng mà ngươi cũng mang theo bên mình được.
Lão ta đã quyết định rằng khi sau khi ra khỏi Dị Không Gian thì sẽ đưa Băng Loan đi kiểm tra tổng quát một lần.
- Thầy Thẩm, thầy nghỉ ngơi chút đi, còn lại để cho bọn ta.
Trần Thư nhìn sáu con Lãnh Chúa đang trọng thương nằm ở chỗ xa, hắn nở một nụ cười.
Trần thổ phỉ sợ mạnh hiếp yếu.
- Hôm nay chính là ngày Slime giết sáu con Hắc Thiết Lãnh Chúa.
Sliem tròn quay lại xuất hiện, trên người nó vẫn có một lớp băng, hiển nhiên là nó vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Tuy rằng trạng thái không được tốt lắm nhưng Slime cũng có chiến đấu bằng sức mạnh đâu.
Chỉ cần có thể hình của nó thì nó vẫn còn sức chiến đấu.
Cơ thể nó to ra rất nhiều, nó lăn về phía sáu con hung thú Lãnh Chúa.
- Uỳnh uỳnh uỳnh!
Slime chuyên dùng mông để nằm đè lên mặt mấy con hung thú Lãnh Chúa.
Sức sát thương của nó rất lớn, cũng khiến bọn chúng thấy nhục.
Sáu con hung thú Lãnh Chúa có nằm mơ cũng không ngờ rằng minh sẽ chết trong tay một con Khế Ước Linh cấp tám.
Đúng lúc này, một đội ngũ tầm một trăm người nhanh chóng đi đến, mặt ai cũng rất nghiêm túc, khí thế cực kỳ đáng sợ, họ đều cưỡi trên Khế Ước Linh hệ bay.
Đó chính là Trấn Linh Quân.
Đội trưởng, người đứng đầu đang muốn lên tiếng thì tự dưng trợn tròn mắt ra, nhìn vào Slime ở chỗ xa.
Đặc biệt là khi thấy sáu con hung thú Lãnh Chúa xung quanh Slime, lúc đó hắn ta cũng rối trí y như bọn họ.
Trần Thư cũng quay đầu lại, nhìn Trấn Linh Quân, mắt hắn long sòng sọc lên.
Trông hắn sâu sắc, rất khó lường, lớn tiếng nói.
- Chỉ có sáu con Hắc Thiết Lãnh Chúa thôi mà dám thử thách thổ phỉ Nam Giang là ta, nực cười, đúng là nực cười!
- Lần sau, ta sẽ đè mười con Bạch Ngân Lãnh Chúa.
Thẩm Vô Song.
- ….
Tạ Tố Nam.
- …
Từ Tinh Tinh.
- ….
Ba người họ thề là cả đời này họ chưa thấy ai mặt dày như vậy cả.
- Lão Thẩm, tình hình là thế nào thế?
Đội trưởng của Trấn Linh Quân đã nhận ra Thẩm Vô Song nên mở lời hỏi.
Thẩm Vô Song giải thích.
- Vụ nổ lúc trước ấy, làm sáu con hung thú Lãnh Chúa chết, tên này đang chém gió ấy mà.
Lão ta cũng không dám nói thật, thực sự là thuốc kích thích của Trần Thư có hơi biến thái quá.
Đội trưởng Trấn Linh Quân gật đầu, nói.
- Đúng rồi, chuyện vụ nổ đó là thế nào, mọi người đã tìm hiểu chưa?
Bọn họ giật mình, đồng thanh nói.
- Hoàn toàn không biết.
Đội trưởng Trấn Linh Quân không nghi ngờ gì cả, hắn ta nói.
- Hàn Băng Hạp Cốc có lẽ sẽ phải đóng cửa trong một thời gian ngắn, mọi người rời khỏi đây trước đi.
Xảy ra tình huống ngoài ý muốn, chắc chắn là phải điều tra kỹ để xác nhận có nguy cơ gì không, xong rồi mới mở được.
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, lão ta nhìn Trần Thư một cái đầy ý vị.
Nhà người vào một lần thôi mà khiến cả Dị Không Gian phải đóng cửa.
Trần Thư coi như không thấy, lật đật chạy đến bên cạnh hung thú Lãnh Chúa.
Tay phải hắn cầm dao giết lợn, tay trái cầm túi bóng, cắt những bộ phận quan trọng của hung thu một cách thuần thục.
- Phát tài rồi, phát tài rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận