Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 926: Vừa thích ăn vừa thích chơi (2)

Giờ chính ngọ, trên tòa lầu các trong tâm đảo.
- Ngô ca, tất cả đã an bài hết rồi, trận thi đấu sẽ thuận lợi bắt đầu.
Một tên nam tử hình dáng thẳng tắp nói chuyện điện thoại, trong ánh mắt lộ vẻ tự tin.
Âm thanh phía bên kia điện thoại truyền tới:
- Phải đảm bảo mỗi người an toàn, không chỉ cần chú ý kẻ địch mà còn không để cho giữa tuyển thủ với nhau xảy ra va chạm!
- Yên tâm, có ta ở đây thì không lo xảy ra chuyện đâu!
Tên nam tử cười lạnh một tiếng, nói lúc rồi ngắt điện thoại.
- Dám ở trước mặt ta mà loạn đều không sinh ra!
Tên nam tử chính là một trong những Vương Cấp Ngự Thú Sư của đảo Thánh Ngự, và cũng là một trong chưởng khống giả cao nhất của Ngự Long Vệ!
- Trần bộ trưởng, có người làm loạn!
Phía dưới của lầu các có một tên Hoàng Kim Ngự Thú Sư, mà đằng sau hắn ta có một nhóm người mặt mũi sưng lên, cùng Bạch Dương mặt đầy uất ức.
- ...
Khóe miệng Trần Thanh Hải giật giật một cái, hắn ta vừa mới nói xong mà kết quả đã bị vả vào mặt rồi sao?
Mười phút sau.
- Lý Thường, có chuyện gì vậy?
Vẻ mặt của Trần Thanh Hải nghiêm khắc, áp lực và uy nghiêm của Ngự Thú Sư tản ra làm người khác chấn động trong lòng.
Vương giả Ngự Thú Đoàn Lý Thường mở miệng giải thích tình hình cụ thể.
- Hai vị lão đại, thật sự không có liên quan đến ta đâu!
Khóe miệng Bạch Dương giật giật, mở miệng giải thích:
- Tất cả bọn họ đều là Bạch Ngân Cấp, ta chỉ là một Hắc Thiết Cấp…
- Không có nói liên quan đến ngươi, chỉ hỏi ngươi có nhìn thấy tình hình tối qua hay không?
Có thể hành hung cả bảy người thì căn bản hắn chắc chắn là hạ thủ của Hoàng Kim Ngự Thú Sư.
Đã vậy còn bắt nạt vãn bối của nhà mình thì đương nhiên hắn muốn đứng ra rồi.
Bạch Dương mở miệng nói:
- Tối qua ta ngủ rất sớm, cái gì cũng không biết đâu!
Mẹ nó cái chuyện gì thế này?
Người ở bên trong ngủ thì nồi từ trên trời xuống sao?
- Bảy người các ngươi có mặt lúc đó lại đây nói!
Trần Thanh Hải nhíu mày, chuyện liên quan đến nhân viên thì hắn ta nhất định phải coi trọng.
Dưới sự uy nghiêm của Vương Cấp thì cuối cùng một người cũng trụ không nổi.
- Là tuyển thủ… Trần Thư làm.
- Cũng là người dự thi sao?
Trần Thanh Hải nhướng mày, trong lòng có chút không quá chú ý.
Nếu đã là tuyển thủ thì rõ ràng là đồng thế hệ với nhau có chút mâu thuẫn rồi, trái lại vấn đề cũng không quá lớn.
- Không đúng, hắn làm sao tìm được trụ sở của bảy người các ngươi?
- Là bọn ta tìm hắn…
Người kia không dám nói dối, chỉ đành thành thật thừa nhận.
- Các ngươi chủ động khiêu khích rồi kết quả là toàn bộ đều bị đánh sao?
Lý Thường trợn tròn mắt, nói:
- Tiểu Vương, ngươi đã học qua kỹ xảo cận chiến rồi mà vẫn không đánh lại sao?
Vương Thắng cúi thấp đầu, trên thực tế thì tối qua hắn bị mưu sát…
Trần Thanh Hải lắc đầu nói:
- Đến thăm vô ích! Thật là nhờ có các ngươi đấy! Được rồi, về cả đi!
Hắn ta không còn muốn để ý tới nữa rồi, nói ngắn gọn thì dùng một câu khải quát như sau:
- Vừa thích ăn vừa thích chơi…
- Bộ trưởng Trần, tuy là mâu thuẫn giữa tuyển thủ với nhau nhưng thủ đoạn lại quá tàn bạo, vẫn chỉ nên gõ một cái thôi!
Lý Thường vội vàng nói:
- Bây giờ mà còn không ngăn lại thì không chừng còn có người bị hại mất!
- Ngươi nói cũng có lý! Tiểu Lưu, gọi Trần Thư đến đây!
Trần Thanh Hải gật đầu một cái, phân phó cho trợ lý bên cạnh.
Nửa tiếng sau.
- Vừa mới ăn cơm xong, tìm ta có chuyện gì thế?
Trần Thư đi tới gần gác lửng, trong giọng nói còn có một chút phàn nàn.
- Trần Bì đấy à?
Đúng ngay lúc này, Liễu Phong cũng vừa vặn đi tới gần gác lửng, vừa liếc mắt một cái là đã lập tức nhìn thấy Trần Thư, trong phút chốc, trong lòng hắn ta dấy lên một loại dự cảm không lành. Liễu Phong mở miệng hỏi:
- Tên nhóc nhà ngươi lại gây chuyện à?
- Không có.
Trần Thư vô cùng nghiêm túc trả lời.
- Vậy là tốt rồi.
- Là chuyện nó chọc tới ta!
- …
Hô hấp của Liễu Phong chậm lại, không phải hôm qua ngươi mới vừa nói để cho ta yên tâm sao?
Hai người cùng nhau đi tới trên gác.
- Ể? Lão Liễu, sao ngươi lại ở đây?
Trần Thanh Hải nhướng mày, khóe miệng cười cười, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo của một Vương Cấp. Nguyên nhân chủ yếu là hai người đã từng là bạn cùng phòng thời đại học… Lúc trước, có thể nói bọn hắn là những người làm mưa làm gió trong trường học, thiên phú cực kỳ xuất chúng. Đáng tiếc là, bởi vì gông xiềng trong lòng nên Liễu Phong mãi vẫn chậm chạp không thể trở thành Vương Cấp.
- Ta đến với học trò của ta.
Liễu Phong cười cười, chỉ chỉ Trần Thư ở bên cạnh, trong mắt có ý ám chỉ. Trần Thư trông thì rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui vẻ nở hoa, hóa ra mình có hậu đài!
- Xin chào đại lão!
Trên mặt hắn mang theo nụ cười, vừa nhìn đã biết đây là một học sinh giỏi hiểu lễ nghĩa.
- Ngươi chính là Trần Thư sao?
Trần Thanh Hải thu lại nụ cười, chỉ đám người Thạch Tử Minh bên cạnh rồi nói:
- Chính ngươi là người treo bọn họ lên cây à?
- Đại lão, ta không biết ngươi đang nói cái gì…
Trong lòng Trần Thư cả kinh, nhưng trên mặt lại tràn ngập vẻ vô tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận