Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1003: Chúng ta đều có quang minh tương lai

Tuy rằng phía trên còn có Vương Cấp cùng với Truyền Kỳ Cấp cao không thể chạm tới, thế nhưng Hoàng Kim Cấp đã là chiến lực thuộc loại đỉnh cấp trong nhân loại rồi…
Hai người ăn xong điểm tâm bèn đi tới lầu chót trên sân thượng.
Trong mắt Phương Tư hiện lên vẻ không rõ ràng lắm, nàng hỏi:
- Trần Thư, ngươi tới sân thượng làm gì thế?
- Buông thả lý tưởng!
- ?
Trần Thư triệu hoán Slime tròn vo ra, đồng thời còn ném một đầu của bảng biểu ngữ thật dài xuống.
Phía trên viết mấy chữ lớn “Chúc mừng Trần Thư giành được giải quán quân toàn quốc! Hợp tác thương vụ xin liên lạc siêu tin: **12138!”
- Nhảy lên đi, Tiểu Hoàng!
Trần Thư cột tấm bảng biểu vào trên đầu Tiểu Hoàng, đồng thời còn bảo nó bay cao lên!
Khóe miệng Phương Tư giật giật, nàng nói:
- Ngươi muốn làm gì hả?
- Cho Tiểu Hoàng đi du lịch toàn quốc một chút thôi!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, hắn nói:
- Không phải ta có quyền phi hành tạm thời sao? Không lợi dụng nó cho thật tốt thì sao mà được chứ?
- Ngươi thật sự không sợ Khế Ước Linh sẽ xảy ra chuyện gì sao hả!
Phương Tư không nghĩ tới sẽ có một người không hợp lẽ thường như vậy, lại để cho Khế Ước Linh đi khắp nơi khoe khoang.
- Không có việc gì đâu, ta chuyên chọn các thành phố lớn để đi dạo mà.
Trần Thư cười hì hì. Thành phố lớn sẽ có cường giả Vương Cấp, tất nhiên cũng không cần lo lắng sẽ có tội phạm gì gì đó.
Huống chi Khế Ước Linh có thực lực miểu sát được hắn, vậy vì sao lại không đến trực tiếp chạy đến giết hắn luôn đi chứ?
Đang lúc Trần Thư để Khế Ước Linh kết thúc bay lên thì một âm thanh truyền đến.
- Ta nói hai tên tội phạm các ngươi cũng thật là thú vị, thế nào mà cứ luôn thích chạy lên sân thượng gặp mặt vậy hả?
Hai người nhìn lại, chỉ thấy Trương Đại Lực đang gánh cái nồi sắt đi tới.
- Đại Lực, ngươi trở về rồi à?
Vẻ mặt Trần Thư rất vui vẻ, không nghĩ tới tổ ba người lại được tề tựu một lần nữa.
- Cho các ngươi xem một thứ này!
Trương Đại Lực cười hì hì rồi móc một cuốn vở màu vàng ra, trên đó viết bốn chữ lớn Hoàng Kim Linh Trù ngay chính giữa!
- Ngươi đã thành Hoàng Kim Trù Sư rồi sao?
Vẻ mặt hai người hơi chấn động, trong mắt đã có chút kinh ngạc.
- Ta nói rồi, ta là thiên tài đó được không hả!
Trương Đại Lực nhếch miệng, trên mặt cũng hiện lên nụ cười không cầm được.
Tuy rằng địa vị của Hoàng Kim Linh Trù không bằng Hoàng Kim Ngự Thú Sư, thế nhưng ít ra thì cũng đã vượt qua tuyệt đại bộ phận Bạch Ngân Ngự Thú Sư rồi.
Chủ yếu nhất là Trương Đại Lực còn quá trẻ tuổi!
- Ta bảo vệ quốc gia ở Ngự Long Vệ, thanh danh của Đại Lực trong ngành nghề Linh Trù lại nổi lên, mà Trần Thư lại xưng vương xưng bá trong giới tội phạm…
Trong mắt Phương Tư tràn ngập cảm thán, nàng nói:
- Chúng ta đều có một tương lai tương sáng cả!
- …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, sao hắn lại nghe thấy là lạ ấy nhỉ? Đây quả thật là khích lệ ư?
Ba người cười nói với nhau một hồi, ánh mắt ngắm nhìn cả một thành phố lớn này. Môi trường cũng giống như những năm trước, nhưng điểm khác biệt chính là bọn hắn đều đã trưởng thành cả rồi…
Lúc ban đêm, người ba nhà tập hợp lại với nhau, cùng ăn cơm tất niên, không khí vô cùng ấm áp.
Phụ mẫu của bọn hắn mặt mày đầy ý cười. So với những người cùng thế hệ thì ba người thật sự là quá ưu tú.
Ai có thể ngờ rằng tổ ba người của Nam Giang lúc trước lại sẽ trưởng thành đến mức như thế này đâu chứ?
Đầu đường đêm giao thừa.
Những người đi đường đều mang vẻ mặt tươi cười, trên đường cũng được trang trí tràn ngập hơi thở năm mới.
Ngay đúng lúc này, vẻ mặt mọi người đều sững sờ, nhao nhao tránh ra một con đường.
Chỉ thấy một đoàn người Trần Thư đang đi trên đường lớn.
Đám người Tiểu Tinh, lão Tạ đều đã về tới thành phố Nam Giang, bao gồm cả đám người Hứa Tiểu Vũ.
- Ta đề nghị, tối nay chúng ta làm dàn pháo hoa bá chủ đi!
Trần Thư quay đầu nhìn về phía mọi người, nhếch mép cười một tiếng.
Nghe xong lời này, khóe miệng của mọi người đều giật giật, thoáng chốc là đã nhớ đến đêm giao thừa ngày đó…
Bởi vì màn bắn pháo hoa kinh thiên của Trần Thư mà trực tiếp khiến cho toàn thành phố đều lâm vào khủng hoảng.
Mà bản thân hắn lại trực tiếp bị bắt giữ, phải trải qua đêm giao thừa ở Trấn Linh Cục!
- Các ngươi cũng đừng có khẩn trương quá, lần này sẽ hoàn toàn khác với pháo hoa lần trước!
Trần Thư cười cười, đồng thời móc năm bình dược tề màu xám ra.
- Ôi mẹ ơi! Chết tiệt, ngươi điên rồi sao hả?
Trong nháy mắt, vẻ mặt của đám người Phương Tư chấn động kịch liệt, vội vã xông lên trước muốn cướp dược tề đi.
- Mẹ nó chứ, ngươi gọi đạn hạt nhân này là pháo hoa đấy hả?
- Trần Thư!
Đúng vào lúc này, một giọng nói gọi hắn lại.
- Hả?
Trần Thư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có ba nam một nữ đi tới.
Trên vai mỗi một người bọn họ đều có một cái băng tay màu vàng, người đi đường nhộn nhịp lộ vẻ mặt tôn kính.
- Các ngươi…
Trong lòng Trần Thư hơi lộp bộp một cái, không phải là tới bắt hắn đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận