Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1781: Hắn hoàn toàn trùng khớp với tất cả những tưởng tượng của ta về tội phạm

Khóe miệng hai người giật giật. Tâm trạng vừa hồi phục lúc nãy lại bắt đầu nứt ra…
- Được rồi, tiểu Lương, tiểu Vương à…
Trần Thư vỗ vai hai người họ, trịnh trọng nói:
- Đừng chỉ nhìn thấy một phương diện của ta mạnh mẽ. Lúc ta nỗ lực thì các ngươi có thấy không?
- ...
Hai người ngơ ra, theo bản năng lắc đầu, tiếp theo đó hiểu ra:
- Ngươi nỗ lực cái rắm ấy!
Trần Thư lắc đầu chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, mở Không Gian Ngự Thú ra.
- Ngao ngao…
Một con Husky lập tức nhào đến. Thỏ Không Gian có thể dựa vào năng lượng của bản thân mà rời đi nhưng nó chỉ có thể nhờ Trần Thư thả ra mới được.
Vừa mới xuất hiện, Husky đã lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, không ngừng dùng chân cào vào giường, rõ ràng là rất vui vẻ.
- Ngươi đấy, vừa ra ngoài mà đã muốn phá nhà hả?
Trần Thư chặn họng Husky, ngăn chặn hành vi của nó.
Nếu như mặc nó phát huy thì có lẽ đêm nay khó mà ngủ nổi…
- Ngao ngao..
Husky dù bị chặn họng nhưng vẫn gật gù đắc ý. Hai mắt đắc ý nhìn Trần Thư, bộ dạng không phục.
- Ngươi đúng là con chó ngốc.
Ngược lại Trần Thư cũng không thèm để ý, đồng thời mở ra diện bảng của Husky.
- Hừm, cũng bình thường không có gì đặc biệt cả.
Hắn khẽ liếc nhìn, sự chờ mong trong mắt đã mất sạch, ngoại trừ tiềm lực tăng lên cấp SS, cộng thêm một số kỹ năng được nâng cấp, còn lại không có chút nổi bật nào.
- Ngươi có thể học hỏi Thỏ nhiều hơn không?
Hắn lắc đầu, nhưng cũng không thất vọng. Thỏ có thể thăng cấp nhiều là nhờ cổ huyết, hơn nữa còn hấp thụ lực lượng Ứng Long còn sót lại.
- Nhưng ít nhất cũng đã giải trừ được Huyết mạch gông xiềng, sau này có thể thuận lợi thăng cấp đến SSS cấp. Hắn lẩm bẩm rồi thu hồi Husky và Thỏ Không Gian vào không gian ngự thú.
- Được rồi, ngủ thôi.
Tâm trạng vui vẻ ngủ thiếp đi. Nhưng đúng lúc này, A Lương và Vương Tuyệt giống như hai cái xác biết đi, xách đệm chăn rời khỏi phòng.
- Hai người đang làm gì vậy?
- Bọn ta không muốn ngủ cùng phòng với gia súc.
Vẻ mặt hai người u sầu, không quay đầu nhìn lại mà đi tới ghế sofa trong phòng khách. Mặc dù sự biến hóa của Husky không lớn nhưng sự dao động của huyết mạch tiến hóa bọn họ có thể nhìn ra. Chỉ trong một thời gian ngắn, hai người hoàn toàn hoài nghi nhân sinh.
Ánh trăng vằng vặc chiếu vào, soi rõ tấm lưng hèn mọn của bọn họ, trông có hơi ưu thương.
- ...
Trần Thư lắc đầu lẩm bẩm:
- Chút đả kích ấy mà cũng không chịu nổi? Đúng là không đủ kiên cường.
Sáng sớm hôm sau.
- A Lương, tiểu Vương, hai người nhanh như vậy đã đi rồi sao?
Ánh mắt cha Trần có chút khó hiểu, giữ hai người lại nói:
- Sao không ở lại thêm mấy ngày nữa?
- Không không.
Cả hai đồng thanh lắc đầu nói:
- Bệnh tình của bọn ta chuyển biến xấu đi nên muốn về nhà để điều trị
- ...
Cha Trần hơi ngẩn người nhìn hai người, trông họ không giống như người bị bệnh đúng mà
-Lão ba, sao vậy?
Lúc này Trần Thư ủ rũ đi tới phòng khách, nhìn thoáng qua đã thấy hai người A Lương đã thu thập chỉnh tề đứng đó.
- Con bắt nạt đồng học phải không? Còn để người ta ngủ trên ghế sofa!
- Không phải đâu thúc thúc, bọn ta tự nguyện đấy…
A Lương vội xua tay nói:
- Thúc thúc cứ để bọn ta đi, bọn ta chủ yếu tổn thương về mặt tinh thần thôi.
- Tổn thương tinh thần?
Cha Trần hơi ngẩn người nói:
- Có muốn chữa trị không? Gia đình Tiểu Tinh có cổ phần ở Bệnh viện Tâm thần thành phố Nam Giang
-???
Hai người cười khan một tiếng, v muốn bọn họ vào đó hả?
- Không cần, không cần, trong nhà có bác sĩ tư nhân rồi.
Vừa dứt lời, cả hai xoay người chạy trối chết, không chút suy nghĩ ở lại. Đêm qua hai người trằn trọc, cả đêm ngủ không ngon giấc. Nếu phải ở cùng Trần Thư mấy ngày nữa, sợ rằng bị đả kích không gượng dậy nổi.
- Hai người này trong rất bình thường mà nhỉ…
Cha Trần lắc đầu, không hiểu thanh niên bây giờ. Trần Thư ở bên cạnh nói:
- Cha, bây giờ mọi người đều như vậy. Nhìn thì bình thường, nhưng thật ra bên trong rất biến thái!
Cha Trần quay đầu lại nhìn Trần Thư, sau đó nghiêm túc gật đầu nói:
- Có đạo lý.
- Con là trường hợp đặc biệt nhất!
Nháy mắt, Trần Thư hiểu ra nên muốn giải thích, nhưng Trần Bình đã quay đầu trở về phòng. Đã một tháng trôi qua, ngày tháng bình lặng trở lại, nhưng chỉ ở nước mà thôi.
Đại Tiện Hải dần dần được thanh lọc. Những con hung thú ở hải vực đã bắt đầu một cuộc chiến xâm lược mới, còn điên cuồng và khốc liệt hơn trước. Ngoài ra, các không gian lớn khác cũng bắt đầu toàn lực tấn công.
Chỉ trong giai đoạn đầu của trận chiến, đã có một thế lực quốc gia cỡ trung bị công phá. Đám Ngự Thú sư chết cũng có, bỏ trốn cũng có, số phận của người thường còn thê thảm hơn, chỉ có thể biến thành bữa ăn ngon lành của hung thú. Trong chốc lát xương máu của cả nước đổ thành sông, trăm họ lầm than.
Người dân trong nước theo bản năng mà nảy sinh oán hận, đó là niềm tiếc thương cho đồng bào của mình. Nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng bất lực, chỉ có thể khẩn trương tu luyện, trở nên mạnh mẽ hơn.
- Những súc sinh này càng ngày càng kiêu ngạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận