Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1731: Lão Liễu, ngươi tính toán ghê đấy

- Trần Bì, ngươi có thể để Đại Lực xử lý Niệu Tố Đại Xã của ngươi, có như vậy thì ngươi có thể bắt được thêm Hung Thú.
- Hả?
Trần Thư hơi giật mình, sau đó bĩu môi nói:
- Thôi bỏ đi để ta và Hung Thú đánh giáp lá cà vậy?
- Phải rồi, Lão Liễu, ngươi có thể giúp ta định giá giá trị đồ vật được không?
Sau đó, hắn ta để Thỏ không gian ném ra nhiều loại độc hệ vật liệu khác nhau trong [Sào huyệt Ác Ma].
- Cái gì đây?
Liễu Phong quay đầu lại nhìn, lập tức sững sờ tại chỗ.
- Chết tiệt, không phải ngươi cướp sạch bảo khố của chính phủ Liên minh tự do đấy chứ?
- Nghĩ gì vậy? Ta là loại người đó sao?
Trần Thư liếc mắt nhìn hắn ta một cái, khẽ nói:
- Ta chỉ quét sạch hang ổ của Thú Hoàng mà thôi.
- ...
Khóe mắt Liễu Phong giật giật, hiện tại hắn ta đã hiểu tại sao [Sào huyệt Ác Ma] lại xảy ra bạo động lớn như vậy.
Ánh mắt của hắn ta cực kỳ kỳ quái, tên này chỉ là một Hoàng Kim Ngự Thú Sư, hắn thực sự có thể khiến cho không gian đất trời đảo lộn.
Không thể không nói đây cũng là một loại bản lĩnh…
-Lão Liễu, mau đến giúp ta đánh giá xem, nghĩ cái gì vậy?
- Ta đang nghĩ… Lão gia tử đúng là có tầm nhìn xa, kiên trì không cho ngươi tiến vào Long Uyên .
- ...
Trần Thư giang hai tay ra, tuy rằng có chút không phục, nhưng có vẻ không tìm được lý do để phản bác …
- Được rồi, để ta giúp ngươi một tay…
Liễu Phong đi tới, nhìn lướt qua các loại độc dược thượng phẩm xung quanh, hắn ta nuốt nước miếng.
Thậm chí trong đôi mắt còn có sự tham lam.
Không phải phẩm giá của hắn ta xấu mà là những vật này có giá trị đáng kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, hắn ta hít một hơi thật sâu giả vờ nói như thường:
- Không tồi, tổng giá trị khoảng 10 tỷ, nếu ngươi muốn bán thì ta có thể trả cho ngươi 15 tỷ!
???
Thần sắc của Trần Thư có chút giật mình, hắn chỉ lặng lẽ nhìn Liễu Phong mà không nói lời nào.
- Sao thế?
Liễu Phong nhướng mày nói:
- Ta trả giá hữu nghị đấy, nếu không thì thật sự không đáng giá bao nhiêu đâu…
Trần Thư nhẹ giọng nói:
- Lão Liễu, những gì ngươi tính toán, ta nghĩ có lẽ lão gia tử ở Long Uyên đã nghe thấy.
...
Liễu Phong choáng váng, hắn ta nói:
- Giá cả không vừa lòng, chúng ta có thể đàm phán lại.
- Thế thì dẹp đi !
Trần Thư bĩu môi nói:
- Đại ca, ta mới là tội phạm, ngươi có thể coi trọng nghề nghiệp của ta không chút được không?
...
Liễu Phong thở dài, thành thật nói:
- Theo hiểu biết của ta, giá trị có lẽ vào khoảng 200 tỷ.
- Sao ít vậy?
Trần Thư hơi giật mình, chuyện này không bằng những gì hắn thu được khi săn Bạch Ngân Quân Vương lần trước.
- Đừng lo lắng.
Liễu Phong lắc đầu nói:
- Những gì ta nói chỉ là giá trị tư liệu mà ta biết, trong đó có một số thứ ta hoàn toàn không biết, giá trị rất có thể sẽ cao.
- Là vậy sao?
Trần Thư gật đầu nói:
- Quên đi, trong đó có tư liệu truyền kỳ, ngươi chỉ là vương cấp, quả thực làm khó ngươi rồi.
-???
Ánh mắt Liễu Phong hơi kỳ lạ, ngươi không phải là Hoàng Kim sao?
Tại sao hắn ta cảm thấy khẩu khí này còn lớn hơn lão gia tử nhỉ…
- Có chi phí phối trí Thần Kỳ Dược Tề rồi …
Trần Thư tự lẩm bẩm số tiền bất chính này không nhằm mục đích thăng cấp bản thân, mà là để chuẩn bị một số lượng lớn Thần Kỳ Dược Tề để bảo mệnh.
...
Chớp mắt đã bảy ngày trôi qua.
Mọi người tiến về phía trước, sắp đến điểm truyền tống trong kế hoạch.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đại Lực đã nấu xong một nghìn miếng đậu phụ thối, đội hình đã được sắp xếp ổn định, đảm bảo an toàn cho mọi người.
Nhưng hắn ta không dừng lại, mà tiếp tục cải tiến, đồng thời tranh thủ trở thành một nhân thủ.
Tuy nhiên, món đậu phụ thối này không phải là vô địch, trước mắt họ đã phát hiện ra hai khuyết điểm.
Một là nó có hiệu quả đặc biệt tốt đối với những hung thú từ Bạch Kim trở xuống.
Nhưng đối với những hung thú cao cấp hơn, hiệu quả vẫn chưa đủ.
Thứ hai là thời hạn sử dụng của nó, thời gian trôi qua tác dụng sẽ giảm dần, theo tính toán thì nó chỉ có thể dùng được trong mười lăm ngày.
Nhưng dù vậy, đây cũng là một món ăn sẽ được ghi vào sử sách!
- Sắp đến rồi sao?
Trần Thư ngồi trên đầu con Băng Điểu, chán nản nhìn về hướng xa.
Trong bảy ngày, chỉ có hai trận chiến, đều do Trần Thanh Hải ở tiền phương tự giải quyết.
Những người còn lại chỉ lặng lẽ rời đi, ngoài ra thì không có việc gì khác.
Thêm vào đó, cảnh vật ở Hải Vực không thay đổi, đương nhiên khiến người ta cảm thấy nhàm chán.
- Sắp rồi.
Hai mắt Liễu Phong khẽ nheo lại, không ngừng so sánh tọa độ trên thiết bị.
Giọng điệu của hắn ta có chút khó hiểu, nói:
- Theo lý mà nói thì có thể nhìn thấy rồi chứ nhỉ…
- Vù vù..
Vào lúc này, Thỏ Không Gian đang ngủ ôm củ cà rốt cự hình trên tay, thần sắc khẽ động, nháy mắt xuất hiện bên cạnh Trần Thư.
- Chuyện gì vậy?
Trần Thư chạm vào tai thỏ mập.
Vù Vù.
Con thỏ hướng về phía trước, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, không gian lực dồi dào trong cơ thể phun ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận