Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 154: Theo đạo lý mà nói, chắc hẳn Trần Thư ta chẳng hề đắc tội (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Thư giơ đao mổ heo lên, cảm giác cho dù bản thân sử dụng vũ khí gì cũng cực kỳ thuận tay, độ khống chế cao lạ thường, khả năng đây chính là thiên phú.
Hai người lớn tiếng hát:
- Chú dê vui vẻ, dê đẹp đẽ, dê sôi nổi…
Bụp!
Trần Thư lại tát một cái qua, đồng thời nói:
- Sau dê đẹp đẽ là dê lười biếng! Không tôn trọng dê thôn ác bá thì không tôn trọng ta!
- Ô ô ô…
Trong mắt hai người đã mang theo nước mắt, hai ta là đụng tới gì mơ hồ, đến đây tìm kích thích?
Mặt khác, dê lười lúc nào thành dê ác bá…
- Chú dê vui vẻ, dê đẹp đẽ, dê lười, dê sôi…
Bụp!
Trần Thư lắc tay, lại đập một bạt tai tới.
- Ca, chúng ta không hát sai!
- Chạy đi điều tra.
- ...
Trần Thư mở cửa ký túc xá ra, để hai người Tạ Tố Nam đi vào.
Nhìn hai người đang dựa vào tường hát, Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh đều mang theo khâm phục, không nghĩ tới Trần Thư trị hai người đến ngoan ngoãn.
Mặc dù Tạ Tố Nam bán qua thịt heo, nhưng cũng không ác như vậy, Từ Tinh Tinh cũng giống vậy, thoạt nhìn không bình thường, nhưng kỳ thật tính cách rất tốt.
Ngay cả Trương Đại Lực cũng kém một cấp, đưa mắt nhìn Nam Giang, e rằng chỉ có Phương Tư có thể so hung ác với Trần Thư một chút.
- Hai người hát! Ít một lần cũng đừng nghĩ đi ra khỏi cửa ký túc xá này!
Trần Thư đặt đao mổ heo trong tay, lười biếng nằm trên giường, bắt đầu chơi trò chơi với hai người Tạ Tố Nam.
Hắn hoàn toàn không lo lắng hai người sẽ triệu hồi khế ước linh ra, trừ phi là bọn hắn không muốn đợi ở trường học.
Gặp ba người đều nằm trên giường, hai người Vương Vân liếc nhìn nhau một cái, lơ đãng gật đầu một cái.
Ngay sau đó, hai người đột nhiên quay người, muốn mở cửa ký túc xá ra.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
Ngay tại lúc này, tay trái Trần Thư đột nhiên vung lên, đao mổ heo trong tay xẹt qua một đường cong duyên dáng.
Ầm!
Hai người Vương Vân nuốt nước miếng một cái, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng.
Nhìn thân đao lung lay rung động, hai người quyết đoán xoay người, lần nữa nhìn về vách tường.
- Chú dê đẹp vui vẻ…
Bầu trời chạng vạng tối, ký túc xá nam sinh phòng 102.
Ba người Trần Thư sớm đã rời khỏi ký túc xá, bọn họ về nhà để chuẩn bị mang theo những vật dụng cần thiết hàng ngày như chăn bông.
Nhưng bên trong ký túc xá vẫn còn truyền ra một tiếng ca kỳ lạ.
- Chú dê đáng yêu, chú dê xinh đẹp…
Hai người Vương Vân đang quay mặt vào tường để hối lỗi, cổ họng đều đã khản đặc, nhưng bọn họ vẫn cố chấp ca hát, đây mới là tinh thần chuyên nghiệp!
Những học sinh đi ngang qua ký túc xá cảm thấy kỳ quái, thậm chí còn nghĩ rằng bọn họ bị quỷ nhập.
- Vương Vân, chúng ta hát xong chưa?
- Có lẽ là xong rồi…
Ngay cả khi đám người Trần Thư rời đi mà bọn họ vẫn không dám tự ý trốn thoát, con dao mổ lợn vẫn còn cắm nguyên trên tấm cửa.
Nhìn thấy con dao kia cũng giống như nhìn thấy người!
Đây chính là cảm giác bị áp bức từ tội phạm ở Nam Giang!
- Đi thôi! Chắc không sao đâu.
Hai người đã kiệt sức rồi, dìu dắt nhau rời khỏi ký túc xá của Trần Thư.
Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, những học sinh đi ngang qua đều nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy Hồng Minh cởi trần thân trên, sắc mặt tái nhợt, cổ họng khàn khàn, trông vô cùng yếu ớt.
Vẻ mặt những học sinh còn lại đều trông rất kỳ lạ, trên khóe miệng nở ra nụ cười khó hiểu.
- Nhìn cái gì vậy? Chưa từng gặp qua soái ca sao!
Vương Vân rống lên một tiếng rồi cùng Hồng Minh trở về ký túc xá.
Lúc này, Đường Liệt tình cờ từ nhà quay về trường học .
Dáng người Đường Liệt mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú, nhưng đôi mắt lại có chútÂu ám, càng làm tăng thêm khí chất của một nhân vật phản diện.
Hắn ta hỏi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận