Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1625: Tần Thiên tự tin mù quáng

- ...Giết, nhất định cần giết!
Trần Thư phản ứng lại, cười nói:
- Một con nhưng là vài tỷ Hoa Hạ tệ, không giết thì làm gì?
- Go!
Hai người cưỡi phương diện tốc độ Slime tăng thêm một đoạn, thẳng đến cứ điểm mà đi.
Trên đường đi, Trần Thư đều ngẩng đầu lên, hình như trên không có đồ vật gì đó.
Trương Đại Lực thở dài, nói:
- Ta nói này Trần Bì, ngươi có thể nhìn thẳng ta hay không?
- Ngươi không hiểu đâu, ta đang nhìn đồ vật.
Trần Thư nhìn qua đỉnh đầu của mình, lẩm bẩm:
- Cái xưng hào này không có đặc hiệu gì sao? Có phải bản thân ta nhìn không ra hay không?
Hắn suy nghĩ một chút, hỏi:
- Đại Lực, ngươi xem trên đầu ta có gì khác biệt không, ví dụ như là ánh sáng?
- Ánh sáng?
Vẻ mặt Trương Đại Lực cổ quái, bệnh tình thật sự nghiêm trọng rồi?
Hắn ta thở dài, nói:
- Ngươi nếu thật sự khát vọng, có thể tìm lão Tạ, hắn ta có thể giúp ngươi thực hiện.
- ....
Vẻ mặt Trần Thư khẽ giật mình, nháy mắt liền hiểu rõ, bĩu môi nói:
- Ta mẹ nó nói là kim quang, nghĩ gì thế?
- Kim quang?
Trương Đại Lực đánh giá Trần Thư một chút, trong lòng đã yên lặng xem xét người cử chỉ điên rồ.
Một giờ sau đó.
Hai người rời khỏi cứ điểm Trấn Linh Quân.
Vừa về tới Lam Tinh, điện thoại của Trần Thư liền vang lên.
- Alo hiệu trưởng, có chuyện gì không?
- Hung thú cũng đã rút lui, ngươi cả ngày đang làm gì đấy?
- Giết hung thú.
Trần Thư mở miệng nói ra:
- Các ngươi còn đang đi săn Hoàng Kim Quân Vương sao? Đại Lực nghiên cứu ra một biện pháp, có thể….
- Không có giết, chúng ta đã sớm rút lui.
Trần Thư còn chưa dứt lời đã bị Tần Thiên cắt đứt.
- Long Uyên lại bị hung thú vây quanh.
- Long Uyên?
Vẻ mặt Trần Thư giật mình, nói:
- Không gặp chuyện không may chứ?
- Không có, chỉ là bức cường giả chúng ta về.
- Vậy là tốt rồi.
Trần Thư nhẹ nhàng thở ra, hỏi tiếp:
- Vậy ngươi gọi điện thoại cho ta là có nhiệm vụ muốn bàn giao?
- Nhìn một chút tiểu tử ngươi có xảy ra chuyện hay không, vạn nhất thi thể đã lạnh, chúng ta làm trưởng bối không phải quá mất chức sao?
- .....
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, có thể mong ta một điểm tốt hay không?
- Ta có lạnh hay không thì không biết, thi thể quân vương lạnh rất mau..
- Lại thế, có điều tiểu tử ngươi rất mạnh đó, nghe nói giết bảy tám con quân vương?
Tần Thiên cứ việc đã có dự đoán, nhưng vẫn không nhịn được vì đó mà kinh hãi.
Đây chính là quân vương trong truyền thuyết, không phải trâu ngựa gì…
Bây giờ lại bị giết như chó như mèo..
- Lúc nào mới đến đây?
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Hiệu trưởng, ta có thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ?
- Ngươi muốn giết cứ giết thôi, hiện tại tạm thời không có chuyện gì tìm ngươi.
Trần Thư lại không thể giúp Long Uyên một tay, mà hải vực bốn phía đại lục
cũng không có hung thú hoang dại vây công.
Trừ phí là con hàng này đi trợ giúp thế lực quốc gia khác, cuối cùng cũng là nhân loại.
Nhưng nghĩ đến thanh danh con hàng này trên quốc tế, cùng với tính cách ném loạn đạn hạt nhân, vẫn là dẹp đi…
Đến lúc đó, vạn nhất thế lực quốc gia còn lại cho rằng bọn họ đang bỏ đá xuống giếng….
- Hiệu trưởng, ta có một vấn đề muốn hỏi một chút….
Trần Thư hình như nghĩ đến cái gì, lộ ra chút cẩn thận.
- Cái gì? Cứ việc nói.
- Nếu như, ta nói là nếu như…
Trần Thư sờ lên cằm, chậm chậm nói:
- Ta giết quá nhiều Bạch Ngân Quân Vương, có thể gây nên chuyện không tốt gì hay không….
- Này làm sao sẽ….
Tần Thiên nhếch miệng, nói:
- Trong nước có gần trăm con quân vương, ngươi giết mấy con có thể có ảnh hưởng gì?
- Cứ việc giết! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, hiệu trưởng ta một mình gánh chịu!
Trong lòng hắn ta không có chút nào để ý, cái này không phải tình huống trước.
Bây giờ hung thú đã rút lui, quân vương sớm đã không còn tung tích, chỉ là muốn tìm kiếm được cũng khó như lên trời.
Theo hắn ta xem ra, thời gian một năm Trần Thư giết hai con đã coi như là chiến tích không tệ.
- Được! Hiệu trưởng! Có những lời này của Ngài ta an tâm rồi!
Trần Thư gật đầu, hắn còn lo giết quá nhiều sẽ dẫn tới biến cố không biết….
- Ta bên này còn có chút việc, không nói nữa.
Tần Thiên cười cười, hình như làm hiện ra phân lượng của mình một chút, tự tin nói:
- To gan làm, mặc sức hiện ra thực lực của ngươi! Tuyệt đối không nên lo lắng, hiệu trưởng là hậu thuẫn vững chắc của ngươi!
- Cảm ơn hiệu trưởng, vậy em lập tức đi làm ngay!
Trần Thư cười khoái chí, đã có sự đảm bảo của Tần Thiên thì hắn không việc gì phải lăn tăn nữa.
Bây giờ điều cần quan tâm hơn cả đó là thời gian có hơi gấp gáp.
Long Uyên Thú Hoàng sẽ không để hắn săn giết Quân Vương Hung Thú, nhưng lúc này bọn chúng đang bận bao vây Long Uyên Thành, ngược lại không có thời gian để ý đến Trần Thư.
- Đại Lực, Canh Gà Độc Tâm Linh kia của ngươi còn có thể dùng được mấy lần?
- Món gì cơ? Canh Gà Độc Tâm Linh á?
- Rất hấp dẫn đối với Quân Vương.
Trần Thư nhìn hắn ta một cái rồi nói:
- Dùng trái tim của Khế Ước Linh Vương Cấp tạo ra đi, tất nhiên là làm ra Canh Gà Độc Tâm Linh rồi.
- …
Bạn cần đăng nhập để bình luận